Mười Năm Như Một Giấc Mộng - Chương 2
07.
Suốt chặng đường về, tôi có cảm giác mơ hồ không thực.
Những ký ức về Tạ Hoài, vốn đã lặng im bấy lâu, bỗng chốc trở nên rõ ràng hơn nhờ sự xuất hiện của anh.
Ấn tượng sâu sắc nhất là hình ảnh cậu thiếu niên trầm mặc, ngồi trong phòng học vào giờ nghỉ trưa, ánh nắng như ưu ái mà rọi sáng lên người anh.
Tôi vô tình quay đầu, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, nhưng anh lại nhanh chóng dời mắt đi.
Dù ít nói, nhưng gương mặt xuất sắc của anh luôn thu hút một lượng lớn người hâm mộ.
Suốt ba năm trung học, anh chưa bao giờ thiếu những lá thư tình chứa đựng sự chân thành.
Ngay cả bạn thân của tôi thời trung học cũng từng nhờ tôi đưa thư giúp.
Cô ấy dùng một ly trà sữa để đổi lấy việc tôi đưa thư đến tay Tạ Hoài.
Khi tôi đặt ly trà sữa và lá thư trước mặt anh, Tạ Hoài sững lại một lúc, hỏi:
“Đây là của cậu sao?”
“Không phải, bạn lớp bên nhờ mình đưa giùm.
“Cậu làm ơn đi, nhận giúp đi mà!”
Tôi chắp hai tay, nở nụ cười nịnh nọt, tha thiết cầu xin anh.
Tạ Hoài cau mày, không thèm nhìn tôi lấy một cái, rồi quay người rời đi.
Thôi xong, ly trà sữa đi tong rồi.
Tạ Hoài là nhân vật phong vân của trường, còn tôi chỉ là một nữ sinh bình thường, không có gì nổi bật trong nhóm bạn nhỏ của mình.
Chúng tôi vốn dĩ không hề có bất kỳ giao điểm nào.
08.
Mẹ ôm Chiu Chiu trở về, hỏi tôi buổi xem mắt thế nào.
Tôi nghĩ một lúc, rồi lựa lời đáp:
“… Cũng được.”
Mẹ tôi vui mừng khôn xiết:
“Nếu hợp thì phải tranh thủ. Mẹ đã tìm hiểu cả rồi, cậu ấy học cùng trường trung học với con, đại học thì ở Bắc Kinh, còn từng du học nước ngoài.
“Cha mẹ cậu ấy rất cởi mở, không quá khắt khe hay cầu kỳ.
“Con cũng không còn trẻ nữa, mẹ không muốn con cứ ôm con bé mà sống mãi như vậy. Con cũng phải tính cho tương lai của mình.”
Những lời mẹ nói cũng có lý.
Đề nghị của Tạ Hoài thực sự rất hợp lý.
Nếu chỉ là sống chung để đi qua ngày tháng, thì dù vì con tôi cũng không thiệt thòi gì.
Suy nghĩ cả đêm, sáng hôm sau tôi nhắn tin WeChat cho Tạ Hoài:
【Tôi đã suy nghĩ xong.】
Anh đáp lại:
【Có cần gặp phụ huynh trước không?】
Một dòng chữ “Đối phương đang nhập” hiện lên, rồi lại ngắt quãng rất lâu, cuối cùng chỉ gửi ba chữ:
【Tùy em thôi.】
Quả là dứt khoát, đơn giản và cũng rất tùy tiện.
Có vẻ như anh không quá xem trọng chuyện kết hôn, đúng như tôi nghĩ: một người đàn ông thành công chỉ toàn tâm toàn ý với sự nghiệp, còn kết hôn chẳng qua là để hoàn thành nhiệm vụ với gia đình.
Không có tình cảm, chỉ là hợp tác, đối với tôi bây giờ, đó là một lựa chọn không tệ.
Hai bên gia đình gặp mặt theo lịch hẹn.
Vì từng có kinh nghiệm xấu với nhà chồng trước, lần này mẹ tôi cẩn thận hơn rất nhiều.
Bà chắc chắn rằng cha mẹ Tạ Hoài là những người hiền hòa, đồng thời hỏi đi hỏi lại để đảm bảo họ không để tâm chuyện tôi đã từng kết hôn và có con, rồi mới yên lòng.
Cha mẹ hai bên trò chuyện rất vui vẻ. Tôi và Tạ Hoài đứng ra ngoài ban công để hóng gió.
Tôi tò mò hỏi:
“Những năm qua anh không hẹn hò với ai à?”
Vừa nãy cô chú Tạ còn nói rằng anh chỉ biết làm việc, đến giờ vẫn chưa từng qua lại với cô gái nào, khiến họ rất sốt ruột.
Tạ Hoài nhìn xa xăm, ánh đèn thành phố hắt vào đôi mắt sâu thẳm của anh:
“Ừ.”
“Đúng là người có chí hướng sự nghiệp.”
Anh im lặng một lúc, rồi nói:
“Không có ai phù hợp.”
Tôi trêu chọc:
“Đấy, cứ mải làm việc mà bỏ lỡ tuổi thanh xuân, không chịu yêu đương, cuối cùng phải miễn cưỡng kết hôn với tôi rồi.”
Anh bất ngờ quay sang nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc:
“Mạnh Đường.
“Tôi không miễn cưỡng.”
Biểu cảm đột nhiên nghiêm nghị của anh khiến tôi sững người vài giây.
Khi ánh mắt tôi chạm vào mắt anh, tim bỗng siết lại, cảm giác khó hiểu.
Nhưng tôi cố tình không để mình nghĩ sâu thêm về điều đó.
- Sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, tôi nhìn chằm chằm cuốn sổ đỏ trong tay, sững người hồi lâu.
Đứng bên cạnh, Tạ Hoài nhận ra cảm xúc của tôi, ánh mắt hạ xuống, khẽ nói:
“Nếu em hối hận, chúng ta có thể…”
Giọng anh rất nhẹ, tôi cắt lời:
“Không, chỉ là cảm thấy quá khó tin thôi.”
“Không ngờ lại kết hôn với tôi sao?”
Tôi gật đầu.
Dù sao chúng tôi nhìn thế nào cũng là hai con người thuộc về hai thế giới khác nhau.
Khi còn đi học, anh là người nổi bật với thành tích xuất sắc và vẻ ngoài thu hút mọi ánh nhìn.
Bây giờ, anh vẫn là người trẻ thành đạt.
Còn cuộc sống của tôi thì rối tung cả lên, gần như không thể thở nổi.
“Em muốn tổ chức đám cưới ở đâu? Tôi biết một vài công ty tổ chức sự kiện khá tốt.”
Tôi cười áy náy:
“Xin lỗi, nếu có thể, liệu chúng ta có thể không tổ chức đám cưới không?”
Tạ Hoài im lặng.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh kết hôn, có lẽ cả đời chỉ có một lần, anh hẳn cũng muốn có chút nghi thức.
Là tôi đã quá ích kỷ.
Nhưng tôi thực sự để tâm đến những lời đàm tiếu của người khác.
Tôi sợ trong đám cưới, sẽ nghe họ nhắc đến người chồng đã khuất.
Sợ họ nói rằng Trần Đông vì mua bánh sinh nhật cho tôi mà qua đời, còn tôi thì vui vẻ mang theo con gái đi lấy chồng khác, như thể cái chết của anh ấy chẳng còn ý nghĩa gì.
Đang định suy nghĩ lại và bàn bạc thêm với anh, Tạ Hoài gật đầu:
“Được, nghe em.”
Anh luôn tôn trọng ý kiến của tôi, đặt tôi lên hàng đầu, cư xử lịch sự nhưng vẫn chu đáo.
Ngược lại, tôi cảm thấy mình đang được voi đòi tiên.
“Nếu anh muốn tổ chức thì vẫn có thể.”
Tôi quay đầu nhìn anh, nhưng anh không nói gì, chỉ bước nhanh về phía chỗ đỗ xe.
Hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là khuôn mặt anh tái nhợt, không chút sức sống.
10.
Cuộc hôn nhân của tôi và Tạ Hoài kín đáo đến mức, ngoài hai bên gia đình, không ai trong bạn bè hay đồng nghiệp biết gì.
Sau khi cưới, tôi chuyển đến sống ở nhà anh.
Ngôi nhà còn rất mới, nội thất sang trọng, rõ ràng là một căn nhà mới được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Mọi thứ cần thiết cho tôi và con đều được anh chuẩn bị đầy đủ.
Chỉ là Chiu Chiu hơi sợ người lạ, còn Tạ Hoài thì luôn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, khiến con bé sợ hãi mỗi khi nhìn thấy anh.
Tôi bế con, dạy bé làm quen:
“Chiu Chiu, đây là… chú Tạ.”
Hai chữ “ba ba” đã đến bên miệng, cuối cùng tôi lại đổi cách gọi, sợ anh không vui.
Tạ Hoài mỉm cười nhạt:
“Con bé rất giống em.”
Về những chuyện khác, anh không nói thêm gì.
Ngoài lần duy nhất anh nhắc đến người chồng trước của tôi trên đường đưa tôi về nhà, anh không bao giờ đề cập đến nữa.
Anh không tò mò, cũng không hỏi han.
Tôi gật đầu:
“Con bé sắp tròn một tuổi rồi. Tên ở nhà là Chiu Chiu, còn tên đầy đủ là Trần An Hạ.”
Khi nghe đến tên của con gái, nụ cười trên môi anh nhạt đi trông thấy.
“Tôi còn phải đi làm, đây là thẻ của tôi. Em cần gì thì cứ mua, đừng khách sáo.”
Anh rời đi, tôi mới ngồi phịch xuống sofa, thở phào nhẹ nhõm.
Không thể trách tôi vì sao lại quá khách sáo và căng thẳng trước anh.
Nhiều năm không gặp, chỉ mới nhìn nhau hai lần đã kết hôn, thực sự quá nhanh, nhanh đến mức không thực tế.
Tuy nhiên, tôi cũng có tư lợi của mình. Một người như Tạ Hoài có lẽ sẽ không thể tìm thấy lần thứ hai. Vì con, tôi không có gì phải do dự.
Con bé còn quá nhỏ để hiểu chuyện, ngồi trên sofa bi bô chơi đồ chơi, không biết rằng tôi đã tìm cho nó một người cha mới.
Dẫu vậy, để Chiu Chiu đổi cách gọi thành “ba” vẫn là quá sớm. Con bé chưa thể chấp nhận, mà tôi nghĩ Tạ Hoài cũng chưa thể chấp nhận được.
11.
Tạ Hoài công việc rất bận, thường đến tận khuya mới về.
Anh đẩy cửa bước vào, thấy tôi vẫn chưa ngủ.
“Sao còn chưa ngủ?”
“Đợi anh về.” Tôi từ trên giường bước xuống.
“Anh ăn gì chưa? Có cần tôi làm gì đó cho anh không?”
Anh suy nghĩ một lúc, rồi đáp:
“Ừ, được.”
Nửa đêm không biết nấu gì, tôi đành làm bát mì trứng cà chua, rắc thêm chút hành lá.
Tạ Hoài ăn rất nghiêm túc.
“Nếu không đủ, tôi có thể làm thêm cơm chiên cho anh.”
“Không cần đâu, cảm ơn em.”
Anh lịch sự và khách sáo đến mức khiến tôi không biết phải giao tiếp với anh thế nào.
Sau một khoảng lặng ngắn, anh nuốt miếng ăn trong miệng, rồi mở lời:
“Mạnh Đường.”
“Sao vậy?”
Anh ngẩng đầu nhìn tôi:
“Tôi có một thỉnh cầu.”
“Chuyện gì?”
“Liệu có thể… đổi họ cho Chiu Chiu được không?
“Đổi theo họ em, hoặc theo họ tôi, đều được.”
Duy nhất, anh không muốn con bé mang họ Trần.
Tạ Hoài – người luôn quyết đoán trên thương trường – sau khi nói ra điều này lại cẩn thận quan sát sắc mặt tôi.
Thấy tôi im lặng, anh cúi đầu, ánh mắt trở nên u ám.
“Không có ý gì đâu, tôi chỉ là…”
Chỉ là gì, anh không nói được.
Cuối cùng, như một quả bóng xì hơi:
“Nếu không được thì thôi.”
“Không phải.”
Anh lập tức ngẩng đầu lên:
“Gì cơ?”
“Tôi chỉ hơi bất ngờ, không ngờ anh có thể nhanh chóng chấp nhận Chiu Chiu đến vậy.”
Trong mắt anh thoáng lên một tia sáng, nụ cười trên môi nhẹ nhàng và ấm áp:
“Con bé là con của em, sau này cũng là con của tôi.”
Tim tôi chợt run lên. Tôi mím môi, cảm thấy không biết phải phản ứng ra sao trước câu nói ấy.
Trần Đông đã mất gần một năm.
Tôi vẫn chưa hoàn toàn bước ra khỏi quá khứ, nhưng cũng không dừng lại mãi ở đó.
Thỉnh thoảng nhớ đến anh ấy, cảm giác nhiều nhất vẫn là sự tự trách.
Nếu ngày đó anh ấy không đi mua bánh sinh nhật cho tôi, chắc đã không xảy ra chuyện.
Nhưng bây giờ, tôi đã có một khởi đầu mới.
Vì con, cũng là vì tôi.
Dù cuộc hôn nhân này không có tình cảm, tôi vẫn cần có trách nhiệm với Tạ Hoài.