Mười Năm Như Một Giấc Mộng - Chương 1
1.
Buổi họp lớp trung học
Đã nhiều năm không gặp, mọi người từ khắp nơi về đây, nói chuyện từ chuyện cũ đến tương lai.
Bất chợt có người hỏi tôi:
“Mạnh Đường, tôi nghe nói chồng cô mất rồi, là chuyện khi nào thế?”
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, bao gồm cả Tạ Hoài, người ngồi yên lặng ở góc phòng từ đầu đến giờ.
Những ánh nhìn tò mò đầy toan tính làm tôi cảm thấy không thoải mái, cả người cứng ngắc.
Tôi cố gượng cười: “Ừ, tháng Sáu năm ngoái anh ấy mất.”
“Thật đáng tiếc, tôi thấy trên mạng xã hội cô đăng ảnh con gái còn chưa đầy một tuổi, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?”
Tôi cúi đầu ăn, nỗi đau đã chôn giấu bấy lâu lại bị xới tung lên làm đề tài bàn tán.
Ánh mắt của họ như lũ dòi bọ đang bâu quanh vết thương mục rữa của tôi, khiến tôi không thể chịu nổi.
Họ không thực sự thấy tiếc nuối, chỉ là những lời khách sáo sau khi thỏa mãn sự tò mò.
“Thôi nào, đừng nhắc đến chuyện buồn của người ta nữa.
Giờ ăn xong rồi, mọi người đi hát karaoke chút đi.”
Tôi nhìn đồng hồ, đã chín giờ tối.
Lớp trưởng khi tổ chức buổi họp lớp đã dặn đi dặn lại tôi nhất định phải đến, nên tôi đã nhờ mẹ trông con gái, cố gắng tranh thủ đến ăn bữa cơm.
Đi hát chắc chắn không được, vì con bé lâu không thấy tôi sẽ khóc đòi mẹ.
Khi mọi người cười nói rời khách sạn, tôi chào lớp trưởng:
“Mọi người cứ đi chơi đi, tôi phải về nhà với con, xin phép đi trước.”
Lớp trưởng nhìn tôi, lại nhìn sang Tạ Hoài đang được bao quanh bởi đám đông, liền sốt ruột:
“Đừng vậy chứ, hát một lúc cũng không được à? Thế chẳng phải mất mặt tôi sao!”
Tôi đang nghĩ cách từ chối sao cho khéo léo thì Tạ Hoài lên tiếng:
“Để tôi đưa cô ấy về, tôi cũng không muốn đi.”
Hôm nay rõ ràng anh là nhân vật chính.
Trong tất cả chúng tôi, Tạ Hoài thành công nhất, còn rất trẻ đã có tài sản hàng tỷ, tên tuổi xuất hiện cả trên các bản tin tài chính quốc tế.
Trên bàn tiệc, gần như ai cũng mời rượu anh, nhưng anh chỉ cầm ly mà không uống một giọt.
Tôi không thích không khí tâng bốc như vậy, nhưng cũng không muốn làm khác người. Cầm ly nước trái cây, tôi mỉm cười với anh:
“Con tôi còn đang bú mẹ, không tiện uống rượu, để tôi lấy trà thay rượu vậy.”
Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn tôi, rồi đổi rượu trong ly mình thành nước trái cây, cụng ly từ xa và cùng uống.
Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn tôi lập tức thay đổi.
Tôi giả vờ như không thấy gì.
Dù sao, tôi cũng chỉ là một góa phụ vừa mất chồng, một chút lời đồn cũng có thể đè bẹp tôi.
Khi Tạ Hoài nói muốn về, mấy người khác cuống quýt tìm cách giữ chân anh:
“Vẫn còn sớm mà, Tạ tổng không muốn hát thì mình đi chơi bi-a cũng được.”
“Mạnh Đường, cô đúng là làm cụt hứng quá, không chơi thì cũng đừng kéo Tạ tổng theo chứ.”
Tạ Hoài có chút khó chịu: “Tôi không muốn đi, liên quan gì đến Mạnh Đường?”
Cuối cùng họ im lặng, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Hoài mở cửa ghế phụ, khẽ nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.”
Tôi vốn định từ chối, nhưng không hiểu sao khi nhìn vào ánh mắt anh, mọi lời đều nghẹn lại.
2.
Cả quãng đường, chúng tôi im lặng. Tôi ngồi không yên, có chút hối hận vì đã không từ chối ngay từ đầu.
Bây giờ ai cũng không còn như trước, đều trở thành những tù nhân của hiện thực, vô thức khom lưng trước đồng tiền.
Ngay cả Tạ Hoài cũng khiến tôi cảm thấy áp lực.
Qua ngã tư cuối cùng, anh cất tiếng: “Chuyện của chồng cô… xin chia buồn.”
Tôi sững lại, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”
Thật ra, mọi thứ đã qua lâu rồi, có thể chấp nhận hay không cũng đã phải chấp nhận.
Tôi còn có con nhỏ phải chăm lo, con người phải hướng về phía trước.
Xe dừng trước cổng khu chung cư, anh nói:
“Thêm WeChat đi, sau này có gì khó khăn cứ tìm tôi.”
Tôi ngập ngừng một lúc, rồi lấy điện thoại ra.
Khi xác nhận kết bạn, tôi chợt nhớ ra, trước đây tôi và Tạ Hoài từng có WeChat của nhau.
Ngày tốt nghiệp trung học, mọi người khóc lóc không nỡ chia tay. Tạ Hoài chủ động tìm tôi, nói muốn thêm cách liên lạc để sau này còn trò chuyện.
Tôi và anh vốn ít giao lưu, không hiểu sao anh lại tìm tôi. Mơ mơ hồ hồ đồng ý, nhưng sau khi thêm bạn, chúng tôi gần như không nhắn tin.
Chỉ là mỗi bài đăng trên mạng xã hội của tôi, anh đều nhấn thích.
Cho đến khi tôi đăng ảnh yêu đương với Trần Đông.
Chỉ bài đó, anh không nhấn thích, mà xóa kết bạn với tôi.
3.
Mở cửa, không nghe thấy tiếng con gái khóc ré lên như tôi tưởng.
Mẹ tôi đang đắp mặt nạ, tóc uốn lọn, vừa thấy tôi về liền bắt đầu than thở:
“Con không biết con bé khóc ghê thế nào đâu, dỗ mãi không nín, y như con hồi bé. Cuối cùng tự khóc mệt rồi ngủ luôn.”
Tôi cười, khoác tay bà:
“Vất vả cho mẹ rồi.”
“Con là con gái mẹ, mẹ không giúp thì ai giúp. Nhà bên ấy đối xử không tốt với con, mẹ không quản sao được?”
Mẹ tôi vẫn luôn không hài lòng về bố mẹ chồng cũ.
Bố mẹ Trần Đông là giáo viên trung học, có văn hóa, gia thế tốt, nên coi thường điều kiện nhà tôi, nhất quyết muốn con trai lấy một cô giáo hoặc công chức.
Cuối cùng không cản nổi con trai, họ miễn cưỡng đồng ý.
Kết hôn một năm, tôi mang thai, hai ông bà thay đổi thái độ, dần dần mối quan hệ cũng cải thiện.
Khi mọi thứ đang đi theo chiều hướng tốt, Trần Đông vì muốn mua bánh sinh nhật cho tôi mà gặp tai nạn trên đường, qua đời ngay tại chỗ.
Trần Đông là con trai duy nhất trong gia đình.
Trong đám tang, mẹ chồng tôi vừa khóc vừa trách móc rằng tôi là ngôi sao xui xẻo, chính tôi đã hại chết Trần Đông.
Bà bảo tôi mang con gái rời khỏi nhà họ.
Tôi đưa con gái về sống với cha mẹ mình, vừa đi làm vừa nuôi con.
Tôi không có nhiều thời gian để đau buồn, bởi còn phải chăm sóc con và tiếp tục sống.
Những người khác bảo tôi lạnh lùng, chồng mất mà vẫn có thể sống thản nhiên như thế.
Chỉ có cha mẹ tôi khi nghe những lời đồn đại khiến tôi suy sụp ấy, đã lao đến, không chút do dự mà xé nát miệng kẻ xúc phạm.
“Đồ đàn bà đê tiện, không biết nói thì khâu cái miệng lại đi!”
“Sao không đổ lỗi cho tên tài xế say rượu, mà lại trách con gái tôi! Tôi thấy cuộc đời mụ cũng chẳng ra gì, nên ghen tị với người khác đúng không?”
Mẹ tôi nói, đây không phải lỗi của tôi, đó là số phận của Trần Đông, và cũng là kiếp nạn của tôi.
4.
Trên đời chỉ có cha mẹ là tốt với tôi.
Mẹ tôi sợ rằng sau này tôi sẽ không muốn tái hôn, chỉ vì lo chăm con một mình quá mệt mỏi. Rồi khi con lớn lên, tôi lại cô độc, không nơi nương tựa.
Mỗi lần nhắc đến chuyện này, mẹ luôn rơi nước mắt.
Sau một hồi trù tính, mẹ mới dè dặt mở lời:
“Con còn trẻ, hãy tìm một người nữa đi.”
Mẹ kiên quyết muốn tìm cho tôi một “mùa xuân thứ hai”, thậm chí còn nhờ vài người bạn ở nhóm nhảy quảng trường tìm giúp đối tượng phù hợp.
Không ngờ lại thật sự tìm được một người không tệ.
“Anh ấy tự mở công ty, vừa có tiền, vừa trẻ trung, lại đẹp trai, cao tới một mét tám sáu cơ đấy!”
Mẹ tròn mắt đầy phấn khích, còn tôi thì không nhịn được cười:
“Người có tiền mà đi tìm một phụ nữ đã từng kết hôn và có con như con sao? Chắc là cao một mét tám sáu khi nhảy lên chứ gì.”
Mẹ lườm tôi một cái:
“Đã ly hôn, có con thì sao chứ? Con gái mẹ xinh đẹp, tính tình tốt, ai mà không thích?”
Không chịu được sự kiên trì của mẹ, tôi cuối cùng cũng đồng ý đi gặp mặt một lần.
Tại quán trà, tôi nhìn thấy Tạ Hoài đang từ xa vẫy tay với mình.
Người hẹn hò hôm nay hóa ra lại là Tạ Hoài.
5.
Ánh mắt chạm nhau, lòng tôi căng thẳng đến đổ mồ hôi tay.
Có lẽ vì tìm được một người đàn ông điều kiện tốt, không để ý đến chuyện tôi từng kết hôn và có con, mẹ tôi quá vui mừng, quên mất nói tên anh ta cho tôi biết.
Tôi vốn định đi cho có lệ, không ngờ đối phương lại là Tạ Hoài.
Anh mặc một bộ vest may đo vừa vặn, kiểu tóc được chăm chút gọn gàng đến hoàn hảo.
Anh có gương mặt điển trai, nghiêm nghị, mang lại cảm giác rất an toàn.
Tôi ngượng ngùng cười:
“Xin lỗi, tôi không biết là anh.”
Anh gật đầu nhẹ:
“Muốn uống gì không?”
“Không cần đâu.”
Anh tự chọn trên thực đơn điện tử:
“Nước cam được không?”
“… Được.”
Sau khi đặt món, anh hỏi:
“Một mình nuôi con có mệt không? Tài chính có ổn không?”
Tôi cười nhạt:
“Cha mẹ tôi giúp trông con, còn tiền… tôi đang cố gắng kiếm thêm.”
Mặt anh không chút biểu cảm, giọng điềm tĩnh:
“Ý tôi là, tôi có thể cùng cô nuôi con.”
“Hả?”
Tôi sững người, nghĩ rằng mình nghe nhầm.
Nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm, bình lặng của anh, anh nghiêm túc nói:
“Mạnh Đường, tôi muốn kết hôn với cô.”
6
Anh không đùa, và tôi cũng không hề ảo giác.
Người bạn học trung học nhiều năm không gặp, giờ đây lại trở thành đối tượng xem mắt của tôi.
Chỉ mới trò chuyện chưa đầy nửa giờ, anh đột ngột ngỏ lời cầu hôn.
Nói chính xác thì không phải một lời cầu hôn quá chính thức.
Anh nói mình không còn trẻ, gia đình thúc giục chuyện cưới xin, mà chúng tôi thì vốn đã hiểu rõ về nhau.
Một người cần vợ, một người cần một người chồng đủ điều kiện để cùng nuôi con.
Đôi bên đều có được điều mình cần, lợi ích song hành.
Anh nghiêm túc phân tích:
“Tôi có thể cho con bé những nguồn giáo dục tốt nhất. Bây giờ nó còn nhỏ, chưa biết gì cả. Nếu không nói ra, cả đời này nó sẽ không bao giờ biết tôi không phải cha ruột. Tình thương của một người cha sẽ không thiếu sót.”
Nghe có vẻ như chỉ có lợi, không có hại.
Nhưng mà…
“Tại sao lại là tôi?”
Với điều kiện của Tạ Hoài, hẳn là anh không thiếu những người phụ nữ chất lượng theo đuổi.
Mặc dù mẹ tôi đã hết lời ca ngợi tôi lên tận mây xanh.
Nhưng theo cách nhìn nhận phổ biến trong xã hội, một người phụ nữ từng ly hôn và có con luôn khó trở thành lựa chọn hàng đầu, thậm chí còn bị chê bai.
Thật khó để không khiến tôi nghĩ rằng anh có mục đích gì đó.
Nhận ra sự nghi ngờ của tôi, anh cúi mắt, khuấy nhẹ khối đường trong ly cà phê.
“Bởi vì em là người phù hợp nhất.”
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, ngắt quãng cuộc trò chuyện.
Có vẻ là công việc, anh nghiêm túc trả lời vài câu rồi cúp máy.
Sau đó, anh nhìn tôi và nói:
“Em không cần phải quá áp lực, hãy về suy nghĩ kỹ, rồi cho tôi câu trả lời sau.
“Ở công ty vẫn còn việc, tôi phải đi trước. Đừng cảm thấy gánh nặng tâm lý quá lớn.”