Mùa Xuân Ở Biện Kinh - Chương 3
Hắn còn dám nhắc đến xe ngựa, còn thấy thân phận như mình mà không có nổi một chiếc xe ngựa thì thật mất thể diện.
Hắn không nhìn lại mình xem, hắn cũng xứng sao?
Tiền lương tháng mười lượng bạc, còn muốn sống thế nào nữa?
08.
“Ta không muốn làm gì cả, ta chỉ muốn hỏi một câu, bây giờ có thể hòa li chưa?” Ta cười tủm tỉm hỏi một câu.
Ngay từ khi sống lại, hòa li đã nằm trong kế hoạch của ta.
Sau khi chết, linh hồn ta lưu lại nhà họ Chu nhiều năm, cũng coi như hiểu rõ tính tình của Chu Nguyên.
Người này vừa tự phụ vừa ích kỷ.
Kiếp trước, hắn chưa bao giờ coi trọng xuất thân của ta, cho rằng ta là con gái nhà buôn, không xứng với thân phận của hắn.
Vì vậy, mới thêu dệt nên lời nói dối kinh thiên động địa về việc ăn phải nấm độc, không cho ta sinh con cho hắn.
Nhưng hắn lại thiếu tiền, mà nhà mẹ đẻ ta thì có tiền.
Đây cũng là lý do kiếp trước, hắn đem người trong lòng giấu bên ngoài nhiều năm như vậy, vẫn duy trì hòa bình trên bề mặt với ta.
Hắn coi thường ta nhưng lại coi trọng tiền của ta.
Hiện tại hắn còn rất nghèo, tuyệt đối sẽ không dễ dàng để ta rời đi.
Vài ngày trước cãi nhau, ta nói hòa li, chỉ là để thăm dò thái độ của hắn, quả nhiên như ta nghĩ.
Còn hôm nay, cũng là một mắt xích quan trọng nhất trong kế hoạch của ta.
Trước khi Chu Nguyên đến cầu hôn ta, hắn từng có một đoạn tình cảm, người con gái đó, cũng chính là người trong lòng hắn, là nữ nhi của phu tử khi hắn đi học ở tư thục, cũng là một tài nữ nổi tiếng trong điền trang.
Chu Nguyên rất thích nàng, hai người tình đầu ý hợp, đã có một khoảng thời gian vui vẻ.
Nhưng phu tử kia lại không coi trọng Chu Nguyên, cho rằng Chu Nguyên nông cạn.
Chu gia cũng chướng mắt nữ tử này, tự cho rằng nhà mình đã đủ nghèo rồi, nếu lại tìm một cô con gái nhà nghèo như vậy, tương lai còn có thể có tiền đồ gì.
Hai người bị cha mẹ ép buộc, bất đắc dĩ phải chia tay.
Người trong lòng gả cho một gia đình thân sĩ.
Chu Nguyên để tranh một hơi, cố ý tạo cơ hội gặp gỡ ta, lại vô cùng nhiệt tình đến nhà ta cầu hôn.
Hắn cầu xin ta nói vài câu tốt với cha ta, có thể bỏ tiền ra giúp hắn đi học ở phủ.
Ta thấy hắn có chút tài hoa, lại tuấn tú nho nhã nên động lòng.
Cha ta biết ta ít khi mở lời, lại thấy Chu Nguyên nhiệt tình như lửa, cũng không phải vô ý, nên đã thay hắn nộp học phí.
Sau khi hai ta thành thân, cha ta lại thay hắn mua một chức quan.
Sau khi cuộc sống khá giả hơn, một lần tình cờ, Chu Nguyên và nữ nhi phu tử kia là Nhậm Tố gặp lại nhau.
Nhậm Tố gả vào nhà đó, phu quân chết bệnh, nàng đã thủ tiết từ rất sớm.
Sau đó, cha mẹ chồng chê nàng không thể gánh vác việc nặng nhọc, dứt khoát đưa về nhà mẹ đẻ.
Hai người từ nhỏ đã quen biết, nhưng bất đắc dĩ phải chia xa.
Lần gặp lại này, tựa như củi khô gặp lửa, lập tức bùng cháy.
Nhậm Tố tự cho mình là nữ nhi nhà nho, so với nhà buôn như ta thanh cao hơn không ít.
Nàng ta ngấm ngầm xúi giục, khiến Chu Nguyên càng ngày càng không vừa mắt ta.
Kiếp trước, ta còn tưởng rằng mình làm chưa đủ tốt, không thể chiếm được trái tim phu quân.
Ta rơi vào vòng xoáy tự ti vô tận.
Luôn phủ nhận chính mình.
Sau đó càng liều mạng lấy tiền bù đắp cho gia đình, sau này còn ra ngoài học kinh doanh, gây dựng được cơ nghiệp không nhỏ.
Chỉ là mệ nhọc quá sức, tổn thương đến gốc rễ.
Mới ba mươi chín tuổi đã chết.
May mắn thay, trời cao thương xót, cho ta một cơ hội làm lại.
Hôm nay, ta phải triệt để thoát khỏi Chu Nguyên, ta muốn hai người họ phải gặp báo ứng.
09.
“Ngươi thật sự muốn hòa li với ta?”
Chu Nguyên trừng mắt nhìn ta: “Bạch gia các ngươi chỉ là một thương nhân, dựa vào đâu mà hòa li với ta, cho dù ta có người bên ngoài thì thế nào? Ta là mệnh quan triều đình!”
“Mệnh quan triều đình gì chứ, chức quan này của ngươi là do cha ta bỏ tiền ra mua.”
“Ta có công danh trong người!”
“Vậy thì ngươi càng không thể làm chuyện sủng thiếp diệt thê này, ngươi nói dối, nói rằng mình thân thể không tốt, không thể sinh con, lừa ta uống thuốc tránh thai nhiều năm nhưng lại để một ngoại thất có con, chuyện này nếu ta đâm đơn kiện lên quan phủ, quan phủ cũng sẽ phán chúng ta hòa li, hơn nữa chức quan của ngươi, danh tiếng của ngươi, ngươi đều không cần nữa sao?”
“Còn người trong lòng ngươi, chẳng phải là nữ nhi của phu tử sao, ta sẽ tuyên truyền chuyện xấu của các ngươi ra ngoài, ngươi đoán phu tử kia có đánh chết nàng ta không?”
Chu Nguyên nhìn ta như nhìn người xa lạ.
“Bạch Sâm Sâm, ngươi chẳng lẽ không nghĩ đến cha mẹ ngươi sao, nếu chúng ta hòa li, người khác sẽ bàn tán về ngươi như thế nào, ngươi đã nghĩ đến chưa?”
“Ta sống vì chính mình, không phải vì người khác.”
Ta không nói rằng, kiếp trước ta rất quan tâm đến suy nghĩ của người khác, sợ người khác nói ta không đủ tốt, nói ta không hiền đức, nói ta không sinh được con.
Bởi vì quá quan tâm nên sống khổ hơn ai hết.
Đến cuối cùng cũng chẳng có kết cục tốt đẹp.
Chu Nguyên có lẽ nhận ra ta là nghiêm túc, hắn ta cắn răng nói: “Bạch Sâm Sâm, ngươi đúng là nữ nhi thương nhân, không biết tam tòng tứ đức, lại hay ghen tuông, lại không sinh được con, khiến gia đình không được yên ổn, hôm nay ta phải đuổi ngươi đi, ngươi mau chóng rời đi, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
“Chu đại nhân, là hòa li, không phải bỏ vợ, nếu không thì danh tiếng của ngươi và người trong lòng ngươi cũng đừng mong giữ được. Còn về tiền bạc, ngoài của hồi môn của ta, ngươi yên tâm, ta sẽ không mang theo một lượng bạc nào.”
Nhưng ngoài của hồi môn của ta, nhà họ Chu còn lại gì?
10.
Ngay hôm đó, Chu Nguyên đã viết thư hòa li cho ta.
Ta cẩn thận cất đi, bắt đầu sắp xếp người chuyển đồ theo danh sách của hồi môn về nhà.
Cả bộ đồ gỗ cẩm lai trong phòng khách được chuyển lên xe, hai mươi rương gấm vóc lụa là cũng được chuyển lên xe, mấy chục bộ đồ ăn bằng sứ trắng, đồ uống trà, được cẩn thận đặt lên một chiếc xe khác, ngân phiếu, giấy tờ nhà đất, đồ trang sức, ta đều mang theo bên mình, đặt ở chân ta.
Quay đầu nhìn lại nhà họ Chu, chỉ còn lại mấy người hầu nhìn nhau ngơ ngác.
Tỳ nữ hồi môn của ta là Bạch Chỉ đắc ý nói: “Tiểu thư xem, nhà họ Chu thật buồn cười, chỉ còn lại một ngôi nhà trống trơn.”
“Đi thôi, chuyện buồn cười còn ở phía sau.”
Ta vừa mới về đến nhà thì mẹ chồng đanh đá của Chu Nguyên đã đuổi theo.
Ở cửa ra vào hét lớn: “Cả nhà họ Bạch đều là kẻ vô lương tâm, người ta nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân, ngươi lại dọn sạch nhà con trai ta như vậy sao? Ngươi không để lại cho ta một thứ gì sao? Ta phải đến nha môn đánh trống kêu oan, xem nhà họ Bạch các ngươi có muốn chút mặt mũi nào không.”
Bà ta ở đó ầm ĩ, ta còn chẳng thèm ló mặt ra.
Cha ta và mẹ ta ra gặp bà ta.
Mẹ ta tiến lên tặng cho bà ta hai cái tát: “Con trai bà đã có con với ngoại thất, lại lừa con gái ta uống thuốc tránh thai ba năm, bà cầm tiền đi chu cấp cho cha mẹ, còn có mặt mũi tham đồ nhà chúng ta, đồ đáng khinh. Ta nói cho bà biết, nếu các người làm ta tức giận, ta sẽ bắt các người phải trả lại những thứ đã cầm cố, bán cả đống xương già của bà cũng không đủ trả.”
Cha ta cũng mặt mày giận dữ, liên tục la hét không cho Chu Nguyên làm quan.
Mẹ chồng độc ác của ta ôm mặt, không dám làm ầm ĩ nữa.
Vài ngày sau, nghe nói Chu Nguyên sắp cưới vợ.
Mẹ chồng ta gặp ai cũng nói tốt về tân nương tử.
“Tân nương tử đã sinh cho ta một đứa cháu trai, một đứa cháu trai trắng trẻo mập mạp, không giống như đứa nhà họ Bạch kia vào cửa mấy năm rồi, đến một quả trứng cũng không đẻ ra.”
“Ôi, nàng dâu của ta là nữ nhi nhà nho, ở mười dặm tám hương cũng là một tài nữ nổi tiếng, với con trai ta, quả là rất xứng đôi, không phải những nhà buôn kia có thể so sánh được.”
Hôn lễ kia cũng giống như kiếp trước, chỉ là không được long trọng như vậy.
Trên cổng cũng không còn câu đối buồn cười đến cực điểm đó nữa.
Người thân bằng hữu đến dự đám cưới không nhiều, phần lớn đều là đến xem náo nhiệt.
Nghe nói Nhậm Tố vào cửa, nhìn thấy ngôi nhà trống rỗng, sắc mặt rất khó coi.
Buổi tối, nhà họ Chu truyền ra tiếng cãi vã.
“Lúc trước nói hay lắm, nói sẽ cho ta cuộc sống tốt đẹp thế nào thế nào, giờ thì sao, giờ thì trong phủ còn gì nữa? Ngay cả tiền công cho người hầu mấy ngày tới, cũng phải bán đồ của ta để trả sao?”
“Cái gì của ngươi của ta, chàng đã tặng cho ta rồi thì đều là của ta!”
“Chàng đừng động vào cây san hô của ta!”
“Tượng Quan Âm không thể bán được, không may mắn!”
“Đó là chiếc vòng tay ta thích nhất, không được, không được! A, Chu Nguyên!”
11.
Ta trở về nhà mẹ đẻ, lúc đầu vẫn có nhiều người thân bạn bè đến khuyên nhủ.
Nhưng đều bị ta không mềm không cứng đỗi trở về.
Các nàng nói: “Chu Nguyên là người tốt như vậy, đó là một người đọc sách, dòng dõi thanh lưu, chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy, mà ngươi đã hòa li với hắn, ngươi quá hấp tấp rồi. Đó là một vị quan, nhà chúng ta chưa từng có ai làm quan.”
Ta nói: “Người tốt như vậy, tứ cô có thể gả nữ nhi mình cho hắn nha, ta nhớ nhà ngài còn một muội muội chưa gả chồng nhỉ.”
“Nói gì vậy Sâm Sâm, muội muội ta vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ, sao có thể gả cho một người đã từng cưới vợ.”