Một Đời Yêu Thương - Chương 5
Triều đại đổi chủ Yến Vương đăng cơ
A sắc phong làm Thái tử
Hôn lễ của và cử hành nửa tháng khi tân hoàng kế vị
Tiệc rượu linh đình chén qua chén kìm mà cảm thán:
“Đích nữ Giang gia trời sinh phượng mệnh quả nhiên sai Đi một vòng cuối cùng vẫn gả cho Thái tử”
Phụ thân chỉ biết dở dở giơ chén lên uống cạn
Tự nuôi lớn một bông hoa trắng nõn cuối cùng cũng con lợn nhà ủi mất
Ông làm phụ thân cũng biết gì hơn chỉ thể uống cho say thôi
Trong tân phòng
Ta lén giấu quyển sách mà Hỉ ma ma len lén đưa cho trong lòng hồi hộp yên
Tranh vẽ bên trong… thật sự trực quan
Nhìn mà mặt đỏ tim đập
nếu so …
Khụ khụ
Ta đang nghĩ cái gì
Vội vàng lắc đầu hất hết những hình ảnh hỗn loạn khỏi đầu
Chẳng ngờ ngay cả khăn voan cũng hất xuống
Ngay khoảnh khắc đó—
Một bàn tay thon dài vươn
Khăn voan đỏ nắm chặt trong tay
A khẽ ánh mắt như băng tuyết ngập tràn trong nắng xuân
“A Từ nóng lòng đến ”
Mặt lập tức đỏ bừng
Cắn môi ngay cả cổ cũng ửng lên sắc hồng nhàn nhạt
Hắn nghiêng nhân lúc ngơ ngẩn mà hé mở môi rót xuống một ngụm rượu hợp cẩn
Rượu tràn xuống nhuộm đỏ đôi môi mỏng khiến ánh mắt càng thêm lấp lánh
Không đợi lên tiếng đã tự giải thích:
“Sở Vân Dịch đúng là chung một mẫu thân với ”
“Khi xưa vì cầu vinh hoa Ninh phi tiếc vứt bỏ phu quân thậm chí còn giết để đoạt lấy thánh sủng”
“Phụ vương đã dùng lãnh địa để đổi lấy mạng ”
“ tên hôn quân luôn xem sự tồn tại của là nỗi nhục Ngoài mặt cho phép phụ vương và ở Mạc Bắc lưng liên tục phái ám sát”
“Để tránh rủi ro phụ vương đổi tên cho nhận lão tướng quân làm nghĩa phụ thế là một Giang Hằng ”
Ta siết lấy tay tim đau đến thắt
Hắn chỉ khẽ tiếp tục :
“Sau đó thế nào A Từ thông minh chắc cũng đoán ”
“Ta và Liên nương cùng hợp tác lợi dụng Giờ nàng đã báo thù cũng rửa sạch hận cũ còn cưới trong lòng xem như song ”
Ta đến nhập thần
A biết từ lúc nào đã lấy quyển sách giấu
“Hoa trăng mỹ nhân trong lòng”
“A Từ cùng xem ”
Một trận trời đất xoay chuyển đè xuống giường
Nhìn từ lên tấm áo hỷ rộng thùng thình để lộ từng đường nét săn chắc
Thực sự là sắc mê hoặc
Lúc nóng đầu kiềm mà thốt một câu:
“Xem cái làm gì còn tranh vẽ…”
Vừa dứt lời đã hối hận
“Oh”
A nhướng mày ý che giấu định tha cho
“A Từ đã xem ”
“Vừa đã xa cách mấy tháng”
“Đêm nay ôn ”
Nến đỏ lay động gấm giường lật nghiêng
Ta trêu chọc đến mức chỉ còn tiếng nức nở
“A … tha cho …”
Giang Hằng vốn là kẻ ăn một lần liền nghiện
“Vẫn đủ A Từ”
“Cả đời cũng đủ”
(Hoàn)