Một Đời Yêu Thương - Chương 4
9
Gần đây kinh thành dậy sóng
Nha mà Thái tử yêu thương vốn đã hạ chỉ ban chết
Thế nhưng khi chết nàng xin lập công chuộc tội
Đã khai ít chuyện mà Thái tử từng âm thầm làm
Trong đó bao gồm cả việc sắp đặt kế hoạch hủy hoại danh tiết của ngày cập kê
Cái chết của đàn ông xa lạ trong khuê phòng của đích nữ Giang gia ngày …
Những vị khách lưu trong phủ hôm đó đều ấn tượng sâu sắc
Dù trong cung ngay lập tức phong tỏa tin tức vẫn những lời đồn lọt ngoài
Nam nhân Giang gia trấn thủ biên cương đời đời trung liệt địa vị cao trong triều
Phụ thân vì bảo vệ giang sơn suốt năm năm từng hồi kinh
Tin tức lan ít trung thần cảm thấy lạnh lòng
Hình tượng của Sở Vân Dịch trong mắt mọi cũng lập tức sụp đổ
Không xứng đáng làm một Đông Cung Thái tử
Giang Hằng dẫn tiến cung thỉnh cầu Hoàng thượng hủy hôn
Thái tử đã mất lòng
Thời điểm quá thích hợp để đoạn tuyệt
Hôn sự giữa và Sở Vân Dịch từ đó hủy bỏ
Trước khi rời đầu
Cũng coi như là một cái kết cho mười lăm năm qua
Sở Vân Dịch lẻ loi giữa đại điện rộng lớn
Bóng lưng cô quạnh
Nha Liên nương mà một lòng yêu thương dù xuất thân thấp hèn nhưng dung mạo tuyệt sắc
Lần vì lập công chuộc tội chỉ giữ mạng sống mà còn lọt mắt Hoàng thượng
Ngay trong đêm đó nàng sắc phong làm Quý nhân hưởng trọn thánh sủng
Giờ đây đang hầu hạ bên cạnh rồng
Đôi bàn tay trắng muốt khẽ bóc từng quả nho nhẹ nhàng đưa tới miệng bệ hạ dáng vẻ vạn phần yêu kiều
Tình nhân ngày một sớm một chiều liền phản bội
Không chỉ lưng với mà còn trở thành… mẹ kế của
Không biết khi cảnh tượng mắt Sở Vân Dịch cảm giác gì
Lúc còn đang thất thần Giang Hằng bỗng siết chặt lấy tay
Hơi ấm nóng rực nơi lòng bàn tay
Giọng điệu lạnh lẽo:
“A Từ đừng nữa”
Ta giật lập tức rụt tay về
Cung đình qua kẻ nếu ai đó bắt gặp biết sinh bao nhiêu lời đồn đại khó
Thế nhưng Giang Hằng bận tâm
Trước khi cung nhân phát hiện trực tiếp bế bổng lên phi thân lướt rừng trúc nhỏ bên cạnh
Mặt đất cuồng
Ta vội vàng bám chặt lấy chật vật vững
Giang Hằng đỡ lấy eo giọng trầm thấp pha lẫn chút ấm ức khó nhận :
“Ta hơn ”
“A Từ hãy nhiều hơn ”
Bóng trúc loang lổ
Ta ngẩng đầu gương mặt như thần khắc của
Vô thức nuốt khan một ngụm nước bọt
Sở Vân Dịch cũng xem là phong thần tuấn lãng nhờ gương mặt mà đây từng nhận ít lời tán dương từ dân gian
Thậm chí còn ca tụng là nhất mỹ nam
Chỉ là danh hiệu cũng bởi vì A quanh năm trấn thủ Mạc Bắc hiếm khi xuất hiện ở kinh thành
Nếu tận mắt thấy dung mạo gấp mười lần Sở Vân Dịch…
Không biết danh hiệu nhất mỹ nam liệu còn rơi tay nữa
Nghĩ đến việc gương mặt thể khiến vô số nữ tử kinh thành ngày đêm mơ tưởng thậm chí ái mộ đến mức ném trái cây đầy xe như truyền thuyết…
Tâm trạng bỗng chút thoải mái
Cung nữ lướt qua bên cạnh
A khẽ áp tay lên môi hiệu im lặng
“Nghe đích nữ Giang gia trời sinh phượng mệnh nay hủy hôn với Thái tử rốt cuộc là phượng mệnh còn linh nghiệm là…”
“Suỵt bớt nhiều chuyện Lo làm việc của mấy chuyện để chúng bàn luận cẩn thận cái đầu còn giữ ”
Ta bắt gặp ánh mắt Giang Hằng
Hắn cũng đang
Trong khoảnh khắc bốn mắt giao
Dường như trở về những ngày thơ ấu
Khi A cũng thường lặng lẽ như thế
Thì ánh mắt sớm đã còn trong sáng
Chỉ là vẫn luôn xem là trưởng từng nhận
May mà bây giờ phát hiện vẫn muộn
A cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước
Bàn tay nâng lấy gương mặt nâng niu trân trọng khẽ thở dài một tiếng thỏa mãn
“A Từ vốn dĩ là phượng hoàng chỉ là Sở Vân Dịch vô phúc ”
“May mắn thay bây giờ là của ”
10
Vì các hoàng tử khác còn trưởng thành nên ngôi vị Thái tử của Sở Vân Dịch tạm thời phế bỏ
cũng chỉ còn là danh nghĩa mà thôi
Hắn giam lỏng trong Đông Cung ngày ngày mượn rượu giải sầu
Mà thà hủy hoại để đưa lên hậu vị nay sống hơn nhiều
Liên nương Hoàng thượng sủng ái vô cùng chỉ mới nhập cung bao lâu đã ngài ngỏ ý sắc phong thành phi
Hoàn bận tâm đến việc nàng từng tư tình với Thái tử
Thậm chí vì nàng bệ hạ còn giáng vị Ninh Quý phi – thân mẫu của Sở Vân Dịch
Triều đình náo động
Bá quan tranh cãi gay gắt liên tục thượng tấu đòi xử tử hồ ly tinh họa quốc
Hoàng thượng làm ngơ mọi ý kiến ngày ngày chỉ chìm đắm trong tửu sắc
Thế nhưng so với cục diện triều đình biên cương càng rối ren hơn
Hoàng đình Mạc Bắc liên minh với hơn trăm bộ lạc du mục chuẩn phản công
Phụ thân gửi thư về thúc giục A nhanh chóng trở chiến trường
Nội loạn ngoại hoạn cùng lúc ập đến thế cục càng thêm rối ren
Trước ngày khởi hành Giang Hằng khoác chiến bào bạc phong thái vô song
Hắn dặn hãy đợi trở về
Bàn tay nhẹ vuốt lên chiếc vòng mã não đỏ nơi cổ tay cổng lặng lẽ dõi theo bóng ngựa dần khuất xa
Chỉ đến khi dòng tan mới về viện
Bước chân vô thức hướng về phía phòng Giang Hằng
Cửa đóng
Trong khí dường như vẫn còn vương vấn thở của
Lần đầu tiên tỉ mỉ quan sát căn phòng
Gọn gàng thanh nhã
Rất nhiều món đồ nhỏ tặng thuở bé đều cất giữ cẩn thận
Ta cầm từng món lên xem vành mắt kìm cay xè
Mãi đến khi vô tình chạm một cơ quan ẩn
Bức tường chầm chậm dịch chuyển để lộ một mật thất phía
Vô số bức tranh vẽ một thiếu nữ hiện mắt
Từng tờ giấy từ cũ đến mới
Hình bóng cô gái trong tranh từ thơ bé đến tuổi trăng tròn
Nét vẽ từ thô sơ đến tinh xảo
A Từ năm năm tuổi A Từ tám tuổi A Từ mười tuổi…
A Từ A Từ A Từ…
A năm năm từng về nhà
ngay từ khi rời đã luôn tưởng tượng dáng vẻ của khi đến tuổi cập kê
Người trong tranh sống động như thật
Sau lưng biết đã luyện vẽ bao nhiêu lần
Ngoài những bức treo tường…
Còn một số tranh cất trong hòm gỗ
Ta kiềm chế nổi sự tò mò nhẹ nhàng mở
Chỉ là khi rõ hình ảnh giấy gương mặt bỗng chốc đỏ bừng
Da tay cũng nóng rực
Giống như phát hiện một vật cấm kỵ vội vàng run rẩy đặt hộp
Sau đó… chạy thẳng về phòng
Cuộn chặt trong chăn nhưng vẫn xua cảm giác hổ đến mức trốn tránh
Tim đập mạnh đến mức như thoát khỏi lồng ngực
Không trách mấy ngày đó chẳng hề lúng túng
Vị trưởng từng cao ngạo như tùng xanh nơi núi tuyết…
Lại thể… dùng tranh vẽ để…
11
Chiến sự Mạc Bắc căng thẳng
Giang Hằng rời kinh đã ba tháng
Ban đầu vẫn còn thư từ qua nhưng về chiến trận ác liệt thư từ cũng thể gửi nữa
Những ngày chờ đợi trong phủ đầy giày vò
Ta dứt khoát mỗi ngày đều đến chùa cầu bình an cho phụ thân và A
Cũng vì thường xuyên ngoài nên ít chuyện lọt tai
Hoàng đế đã long thai với tân sủng – Liên phi
Thái tử vì hận sinh yêu đêm khuya xông hậu cung cuối cùng phế truất
Ninh phi vì bảo mạng sống cho con trai chấp nhận xuống tóc quy y rời cung tu hành
Sở Vân Dịch tuy giữ mạng nhưng đã giáng làm thứ dân từ đây còn tư cách kế vị
Lại một tháng nữa trôi qua
Lâu như vẫn nhận tin tức của A trong lòng bất an nhưng vẫn kiên trì lên núi cầu phúc mỗi ngày
Chỉ là… trong một ngày tưởng chừng như bình thường toán cướp tấn công giữa đường
Bọn nha hoảng sợ chạy tán loạn chỉ còn kéo một ngôi miếu hoang
Tay chân trói chặt thể động đậy
Dù giãy giụa đến cùng cũng chỉ đổi những vết xước đau rát
Tên thủ lĩnh bịt mặt chậm rãi tháo khăn che
Hóa … là Sở Vân Dịch
“Giang Từ bổn cung dù gì cũng từng hôn ước với ngươi gặp mà chẳng vui vẻ chút nào ”
Trải qua liên tiếp những đả kích đã chẳng còn dáng vẻ phong lưu tự đắc ngày đôi mắt đỏ ngầu chằng chịt tơ máu
Ánh cũng từ lạnh lùng mưu lược trở thành méo mó cố chấp
Hắn bóp cằm đốt ngón tay siết chặt đến trắng bệch trong lòng chất chứa vô vàn cam lòng
“ là một thiên mệnh phượng hoàng”
“Không ngươi bổn cung thực sự mất ngôi vị Thái tử”
“ đáng tiếc dù phế nữa bổn cung cũng hạ làm rùa rụt cổ cưới một dâm phụ đã tư thông với chính trưởng của ”
Đồng tử co rút hung hăng cắn tay nhưng nhanh chóng tránh
Lại bất ngờ một cái tát giáng xuống
Lực tay vô cùng nặng âm thanh trầm đục vang lên trâm cài rơi xuống đất tóc tai rối loạn dính khuôn mặt dấu tay đỏ rực hiện rõ má
“Cung đình bí dược nếu nam nữ hoan ái sẽ bạo thể mà chết”
“Vậy mà ngươi vẫn sống khỏe mạnh thậm chí Giang Hằng còn bao che cho ngươi”
“Nếu hai gì mờ ám thì là gì”
“Nói cũng thật kỳ lạ… từ cái đêm đó bên cạnh bổn cung liên tiếp xảy biến cố”
“Chẳng là đôi gian phu dâm phụ các ngươi mưu đồ báo thù khiến bổn cung rơi cảnh ”
Ta nuốt xuống mùi tanh ngọt trong cổ họng hít sâu một thẳng mắt ép để lộ dù chỉ một chút sợ hãi:
“Nói nhiều như bằng chứng gì ”
“Nếu chứng cứ thì chỉ là vu khống”
“Giờ ngươi đã còn là Thái tử mà vẫn mở miệng tự xưng ‘bổn cung’ thể thấy lòng vẫn cam”
“Thế nhưng trút giận lên khác”
Sở Vân Dịch khẽ nhưng trong mắt chẳng chút ý giọng điệu âm trầm:
“Bổn cung cứ trút giận lên ngươi thì ”
“Dù bây giờ bổn cung chẳng còn gì cả cũng chẳng cần sợ Giang gia báo thù nữa”
“Huống hồ…”
Hắn kéo dài giọng chậm rãi quan sát từng biểu cảm mặt đột nhiên cúi xuống thì thầm ngay bên tai:
“Xem ngươi vẫn biết Huynh trưởng mà ngươi một lòng mong nhớ…Đã đầu một nơi thân một nẻo ”
12
“Nói là… một mũi tên xuyên tim giữa chiến trường”
“Bị ngựa giẫm nát thành bùn ngay cả thi thể cũng tìm thấy”
“Tất cả công lao đều thế tử Yến Vương kẻ quanh năm sống ở Mạc Bắc đoạt lấy Giờ đã lên đường hồi kinh”
Mỗi một câu tim lạnh một phần
Cho đến khi mắt tối sầm
Giang Hằng… chết
A của đang yên lành như thế thể… còn là còn
“Ta tin”
Sở Vân Dịch vốn xảo trá nham hiểm lời một chữ cũng tin
“Tin cũng mặc ngươi nhưng Giang Hằng đã chết là sự thật”
“Bổn cung thấy còn cảm thấy khoái trá vô cùng”
“Trong cung bao năm dù chứng cứ trực giác cũng cho bổn cung biết ngày hôm nay của tất cả đều nhờ ngươi và Giang Hằng ban tặng”
“Đã hai ngươi tình thâm đây sẽ làm một lần… tiễn ngươi xuống hoàng tuyền đoàn tụ với ”
Hắn điên cuồng phất tay lệnh đám thuộc hạ lập tức lao đến
Đến nước nhắm mắt chấp nhận số mệnh
Bàn tay siết chặt chiếc vòng mã não sẵn sàng đập vỡ để rạch cổ tay
Nếu hôm nay thoát khỏi kiếp nạn Giang Từ thà chết chứ chịu nhục
cơn đau trong tưởng tượng giáng xuống
Mà thay đó là âm thanh binh khí va chạm loang loáng
Thuộc hạ của Sở Vân Dịch lần lượt chém ngã
Hắn định bỏ chạy nhưng đường lui đã phong tỏa
Không còn cách nào khác nhanh chóng rút dao găm kề lên cổ làm con tin
Đôi mắt đỏ ngầu gào lên điên cuồng: “Ai dám đến gần sẽ giết ả”
ngay lúc đó—
Một mũi tên xé gió lao đến
Con dao tay rơi xuống đất bàn tay cũng đóng chặt lên vách tường thể động đậy
Người đến khoác chiến giáp bạc hàn quang sắc bén bao phủ cả thân hình từ lưng ngựa bước xuống phong thái như thần quân giáng thế
“Một mũi tên xuyên tim Bị ngựa giẫm thành bùn”
“Thái tử điện hạ thích kiểu chết để thành cho ngươi”
Ánh mắt chạm trong đáy mắt thoáng hiện sự xót xa nhưng vẫn kìm nén vội bước đến
“Thế tử cung đình truyền tin đến—”
“Nửa canh giờ Hoàng thượng băng hà”
Người hầu quỳ một gối báo tin tức mà tất cả đều rõ ràng
“Ta đã biết”
Giang Hằng gật đầu lệnh áp giải Sở Vân Dịch
Hắn còn đang giãy giụa điên cuồng gào lên thất thanh:
“Tên già đó mạnh khỏe lắm Sao thể băng hà đột ngột như ”
“Giang Hằng ngờ ngươi bản lĩnh ”
“Không gọi là thế tử Yến Vương mới đúng Chẳng lẽ… ngươi chính là cùng mẹ khác cha…”
Ánh mắt Giang Hằng lạnh lẽo đợi hết câu thuộc hạ đã lập tức nhét giẻ miệng
Hắn Sở Vân Dịch đang vùng vẫy bình thản cất giọng:
“Ngươi còn hiểu ”
Sở Vân Dịch trừng lớn mắt trong ánh mắt tràn đầy oán độc và nghi hoặc
Giang Hằng chỉ nhàn nhạt cất giọng chậm rãi từng chữ:
“Liên nương”
“Khi còn nhỏ ngươi Ninh phi nuông chiều sinh hư tàn nhẫn giết hại cung nữ trong số đó tỷ tỷ của nàng”
“Năm Thiên Khải thứ sáu ngươi rong ngựa trong kinh vô ý đụng chết hai mẹ con dân thường đó sai vứt xác cho chó hoang ăn Họ chính là mẫu thân và của nàng”
“Năm Thiên Khải thứ mười ngươi vì kết bè kéo cánh thúc đẩy việc thu thuế vô độ khiến ít nông dân chết đói Trong số đó cả phụ thân của nàng”
“Cho dù cùng nàng liên thủ sớm muộn gì ngươi cũng sẽ rơi kết cục ”
“Chỉ là… sớm muộn mà thôi”
13
Sở Vân Dịch kéo ánh mắt đỏ ngầu vì căm hận
còn giãy giụa nữa
Bởi vì điều đau khổ nhất chính là khi hy vọng dập tắt
Mãi đến khi tất cả mọi rời A mới dám bước đến nhẹ nhàng cởi trói cho
Hắn vén những lọn tóc rối tai đầu ngón tay khẽ lướt qua vết hằn đỏ má ánh mắt đau xót đến mức như thể chỉ cần chạm nhẹ cũng thể tràn
“Đau ”
“Đều tại đến muộn… A Từ đánh ”
Lúc sinh tử cận kề rơi một giọt nước mắt
khi thấy gương mặt mà đã ngày đêm mong nhớ khóe mắt kiềm mà ngập tràn nước
“Sao dám đánh thế tử Yến Vương chứ”
Nghe ẩn ý trong câu của A lập tức bế lên ôm chặt lòng
Bước chân vững vàng mỗi bước đều kiên định
“Giang Hằng thể cưới Giang Từ”
“ thế tử Yến Vương thể”
“A Từ bằng lòng… đến ngày thành thân lắng kể mọi chuyện ”
Ta chôn mặt lồng ngực
Nghe nhịp tim quen thuộc lớp áo giáp lạnh lẽo
Rồi vòng tay ôm lấy
Muôn vàn lời cuối cùng chỉ hóa thành một chữ: “Được”