Một Đời Yêu Thương - Chương 2
4
Y phục vương vãi đầy đất
Giang Hằng vẫn đang say ngủ
Thấy rõ những dấu vết loang lổ khắp cùng đóa hồng mai chói mắt nở rộ ga giường cắn chặt môi thân thể run rẩy thôi
Nhớ những gì đã xảy đêm qua chỉ khiến hổ đến mức chui xuống đất mà trốn
Dược tính vô cùng mãnh liệt gần như dày vò suốt một đêm
Xem Sở Vân Dịch đã quyết tâm hủy hoại nhường chỗ cho Liên nương – nữ nhân yêu thương
Không ngờ vị hôn phu mà một lòng một suốt bao năm độc ác đến
Lại càng ngờ một Giang gia đích nữ vốn luôn khắc kỷ thủ lễ đời ngợi khen tác dụng của dược vật cũng thể buông thả đến mức như thế
Huống chi… đối tượng là trưởng năm năm từng gặp mặt…
Mạng thì giữ nhưng từ nay về còn biết lấy gì để đối mặt
Với Thái tử thì làm
Trong đầu rối loạn như tơ vò
Ta run run mặc y phục cẩn thận xuống giường dám làm kinh động bên cạnh
Trong viện đã ít tiếng
Sáng sớm đám nha đến hầu hạ chải đầu rửa mặt thấy trong khuê phòng phát hiện một nam nhân xa lạ chết gục bên giường
Trên cổ vẫn còn cắm cây trâm đeo ban ngày
Vốn dĩ Sở Vân Dịch rời phủ từ sáng mà chậm chạp lấy cớ lo lắng cho hôn thê nhất định truy tìm tung tích của
Mãi đến khi đích thân xuất hiện mọi mới thở phào nhẹ nhõm
Ngay đó vô số ánh mắt nghi hoặc dò xét dồn về phía
Tay giấu trong tay áo siết chặt
Ta chỉ thể giữ vững bình tĩnh trấn tĩnh ứng đối
Nếu giải thích rõ ràng danh tiết sẽ tổn hại
Sở Vân Dịch ánh mắt lóe lên một tia ngạc nhiên khó hiểu nhưng ngoài mặt tỏ ân cần:
“Giang cô nương tối qua Có thương ”
Ta điềm nhiên đáp: “Tối qua vẫn ở trong phủ hề thương Đa tạ Thái tử quan tâm”
“Ồ”
Sở Vân Dịch chuyển giọng tựa hồ như đang suy ngẫm điều gì đó
Nha bên cạnh lập tức hiểu ý lệnh hầu khiêng xác
Thi thể sắc mặt trắng bệch rõ ràng chết do mất máu quá nhiều
Trên cổ còn cắm cây trâm của lấp lánh lộ rõ
Tình cảnh như thật sự khó mà giải thích
“Nếu Giang cô nương cố tình né tránh chuyện của ”
“Ngươi là vị hôn thê của bản cung gì uất ức cứ việc bản cung nhất định thay ngươi chủ trì công đạo”
Uất ức
Nếu nhận chịu uất ức chẳng đồng nghĩa với việc… đã kẻ đó khinh nhờn
Sở Vân Dịch như như buông tha bất kỳ biểu cảm nào mặt
Ta cân nhắc thật lâu đang định lên tiếng
Sau lưng vang lên một giọng nam trầm
Bóng dáng như tùng xanh trúc biếc mang theo khí tức của đao kiếm cao ngất chắn mặt ngăn trở tất cả ánh mắt bất thiện
Chỉ một câu đã khiến lòng yên
“Tiểu đêm qua kinh sợ may mắn tổn thương gì đã đưa đến phòng trống ở Bắc viện nghỉ ngơi Bên cạnh còn tùy tùng làm chứng”
“Còn về tên háo sắc đêm khuya tiện gây rối nên giữ đến hôm nay xử lý Thái tử còn hỏi gì nữa ”
5
Giang Hằng thân cao tám thước
Ta chắn phía ánh mắt vô thức rơi lên vòng eo gầy rắn do đai ngọc bên hông ôm lấy Trong đầu kìm hiện lên cảnh tượng đêm qua
Miệng khô lưỡi nóng
Sở Vân Dịch cong môi rõ ràng chẳng chịu bỏ qua
Phủ Trấn Bắc Tướng quân lập nhiều công lao nơi triều đình là trọng thần hàng đầu Lại thêm trong dân gian vẫn lưu truyền rằng trời sinh mệnh phượng Nếu chủ động đề nghị hủy hôn chỉ hại chứ chẳng lợi gì
Chỉ khi hủy danh tiết mới thể đường hoàng thoái hôn rước trong lòng về làm chính thất
Vì thế sẽ dễ gì buông tha cơ hội mắt
Lời càng thêm sắc bén:
“Quả nhiên hổ phụ vô khuyển nữ Giang tiểu tướng quân tuổi còn trẻ đã thể trận lập công vị hôn thê của bản cung cũng chẳng kém cạnh thân là nữ nhi thể đâm chết gian nhân bình an thoát thân”
“Chỉ là biết đêm khuya sương lạnh Giang tiểu tướng quân làm đúng lúc xuất hiện nơi đó”
Lời dứt khí xung quanh lập tức trở nên ngột ngạt
Ai ai cũng biết Giang Hằng là dưỡng tử của Giang gia với ruột
Dù huyết thống thì giữa nam nữ cũng nên giữ cách
Nếu để Sở Vân Dịch gán cho tội danh “tư hội đêm khuya” lời đồn sẽ mỗi lúc một khó hơn
nếu phủ nhận chẳng khác nào phủ định hết lời giải thích ban nãy
Khi đó nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch
Thế mà A chẳng hề tỏ khó xử
Ung dung trấn định dáng thẳng tắp
Thản nhiên đầu đối diện với
Dưới hàng mi dài là đôi mắt sâu như vực như dìm đó
Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng ngoắc lên hiệu cho đưa tay
Ta hiểu ý đưa tay lên một chút nơi cổ tay bỗng xuất hiện một chiếc vòng tay mã não đỏ trong suốt càng làm làn da thêm trắng mịn nổi bật
Chiếc vòng đỏ thẫm như máu tinh xảo hiếm thấy liền biết là bảo vật khó cầu
Thứ … rõ ràng hôm qua từng mang
Sáng nay đầu óc hoảng loạn chẳng phát hiện gì
Vậy thì chỉ thể là…
Ánh mắt Giang Hằng thoáng trầm xuống đợi mọi rõ lập tức kéo tay áo xuống che cổ tay trắng ngần
“Tiểu cập kê từ biên cương vội vã trở về chúc mừng đương nhiên đích thân dâng quà mừng”
“May mắn là về trễ một chút lúc mang quà qua liền gặp tình cảnh như ”
Người xung quanh lập tức hiểu còn tiếp tục truy vấn đầu đuôi ngọn ngành nữa
“ Mạc Bắc cách Kinh thành vài trăm dặm mà nơi biên cương thể thiếu trấn giữ chỉ tiểu tướng quân một hồi kinh lão tướng quân thể tự về chúc mừng tiểu thư”
“Tiểu tướng quân hôm qua quả thực trở về muộn thì tất cả đều thể lý giải ”
Nói đến mức Sở Vân Dịch cũng chẳng thể tiếp tục vu oan cho đành thôi
Chỉ là ánh mắt khi và Giang Hằng thoáng qua vài phần dò xét khó lường:
“Giang tiểu tướng quân và Giang cô nương quả là tình thâm khiến khác cũng ngưỡng mộ”
“Đã chuyện gì bản cung cũng ở lâu”
Tiễn Sở Vân Dịch rời những khách nhân qua đêm ở Giang phủ cũng lần lượt rút lui
Phòng khuê của đã thu dọn sạch sẽ
Mệt mỏi cả một đêm trở về phòng mới thả lỏng đôi chút
Thì ngay giây đã nắm lấy khung cửa mạnh mẽ xông
Vừa định kêu lên miệng liền bịt kín
Một nụ hôn lạnh lẽo cường bạo rơi xuống như cuồng phong bạo vũ
6
Ta đẩy nổi
Nắm tay mềm nhũn đánh cũng chẳng khác gì đấm bông
Chỉ thể thuận theo
Một lúc lâu Giang Hằng mới buông
Mà lúc chân đã mềm nhũn vững thở rối loạn chỉ thể dựa cánh tay đang siết ngang eo để chống đỡ
Ngước lên mới phát hiện đuôi mắt ửng đỏ
Ngược trông giống như bắt nạt
“A Từ cứ thế bỏ một lời là hối hận ”
“Hối hận cũng muộn ”
Bàn tay đặt eo chợt siết chặt lòng bàn tay nóng bỏng ma sát qua vạt áo kéo theo từng đợt tê dại
Không biết vì cơ thể bắt đầu gì đó
Ta hít sâu một để nhận sự khác thường
“Đêm qua… đa tạ A đã cứu ”
“Cứu”
Hắn bật ánh mắt trầm xuống
“So với cứu bằng là cứu chính ”
“May mà đêm qua tìm là Nếu là kẻ khác chỉ sợ đã phát điên ”
Giang Hằng nghiến răng trong ánh mắt lộ nét hung hãn nhưng sâu thẳm là sự uất ức đè nén
Thật khó tưởng tượng một tiểu tướng quân dũng mãnh nơi chiến trường khi mất khống chế dáng vẻ như
Cũng khó mà liên hệ với vị trưởng từng lớn lên cùng thuở nhỏ
Ta cắn môi hổ mặt
Không vì lời mà là…
Luồng nhiệt trong cơ thể càng lúc càng mãnh liệt sợ chỉ cần mở miệng tiếng thốt sẽ còn là lời mà thành những âm thanh khiến hổ thẹn
Chỉ chết quách cho xong
Giang Hằng hiểu lầm phản ứng của cho rằng đang trốn tránh
Trong mắt dần phủ đầy nỗi bi thương nhưng vẫn bướng bỉnh chịu từ bỏ
Không cam lòng để tình cảm đè nén suốt bao năm chỉ đổi là một giấc mộng hư vô
Không cam lòng đến cả danh phận cũng còn
Hắn cố chấp như khắc ghi từng biểu cảm gương mặt như hiểu rõ yêu đến nhường nào:
“A Từ đã thích từ lâu ”
“Ta biết như là sai thế nên đã tự xin theo phụ thân trấn thủ biên quan đáng tiếc năm năm gió sương nơi biên tái cũng thổi tan tình cảm ”
“Ta cũng chẳng quên”
“A Từ nhớ ”
“Đêm qua khi tìm đến đã vui mừng đến phát điên”
“Vui đến mức… cứ tưởng đó chỉ là một giấc mộng”
Ngón tay thon dài lướt nhẹ qua chiếc vòng mã não cổ tay ánh mắt dịu dàng đến lạ phù hợp với vẻ ngoài cứng rắn của
“Chiếc vòng là chiến lợi phẩm thu từ hoàng tộc Mạc Bắc Nghe nếu tặng cho trong lòng hai tâm đầu ý hợp sẽ thể bên trọn đời nếu sẽ nguyền rủa chịu cảnh xuyên tim mà chết”
“A Từ sợ chết”
“So với cái chết mới là điều khiến hối hận cả đời”
Hắn lặng lẽ
còn rõ nữa
Trong đầu chỉ còn những hình ảnh của đêm qua
Vị trưởng xưa nay luôn cấm dục tự giữ mà giường khác biệt
Chắc là do luyện võ từ nhỏ…
Mà dù cả một đêm dài cũng từng biết mệt mỏi
Tai nhanh chóng đỏ bừng màu sắc rực rỡ còn hơn viên mã não cổ tay
Dưới lớp xiêm y mềm mại vòng eo khẽ xoay nhẹ nhưng vẫn thể xua cảm giác ngứa ngáy nơi đáy lòng
Giang Hằng cuối cùng cũng nhận điều bất thường một lần nữa đặt tay lên mạch của
Hàng mày đậm nhíu chặt ánh mắt dịu dàng phút chốc thay bằng sự nghiêm túc lo lắng:
“Dược tính vẫn giải”
“A Từ đã đắc tội với ai trong cung ”
“Loại dược cứ lặp lặp thế chỉ thể là bí dược trong cung mà thôi”
Hơi thở rối loạn đôi mắt phủ một tầng sương mỏng chẳng còn rõ đang gì về cung đình bí dược nữa
Chỉ cảm thấy…
Khát quá
Ta ngửa đầu kiễng chân tự tìm lấy phương thuốc giải cho