Một Đèn Sáng Suốt Tháng Năm - Chương 5
18
Ban đầu vải họ dệt thể coi là thượng phẩm nhưng thắng ở chỗ hiệu suất cao chi phí thấp số lượng lớn
Ta hợp tác với những thương nhân buôn vải bán với giá thấp chia bạc cho họ
Có bạc trong tay cũng thể chặn miệng trong nhà bớt ít đòn roi và mắng nhiếc
Về đến học ngày càng đông họ giao lưu lẫn kết hợp ý tưởng riêng từng tấm vải dệt đều nét khéo léo riêng biệt
Họ ngừng rèn luyện tay nghề ngày một nâng cao vải vóc ngày càng tinh mỹ chất lượng cũng dần lên hàng thượng đẳng
Trải qua sáu năm vải bông trấn Ô Tinh đã vang danh khắp nơi sản phẩm buôn bán tới mọi miền đất nước
Hẳn là họ cũng thấy
Trấn Ô Tinh ngày càng thu hút nhiều tìm đến giao cửa tiệm cho một đáng tin để nàng tiếp tục truyền dạy nghề dệt
Còn một đến sống tại một ngôi làng nhỏ khác
Dạy nghề sáu năm nhận một hiện tượng rõ rệt: đến học đa phần là phụ nữ đã thành gia thiếu nữ chồng ít đặc biệt là các cô gái trong làng càng hiếm thấy
Thế là đem bộ số bạc tích góp nửa đời mở một phường học dệt vải trong làng
Tối hôm công trình tất trời đổ mưa như trút nước
Có gục ngã cửa nhà là một cô bé chừng mười hai mười ba tuổi
Vừa đen gầy như một khúc xương sườn bám đầy bùn đất
Ta thay bộ áo vải ướt lạnh cho con bé xong nó đã tỉnh trong mắt đầy cảnh giác thấy ác ý mới chịu thả lỏng đôi chút
vẫn trốn góc tường co
Nó nhà định dùng nó để đổi lấy hôn sự cho ca ca đối phương là một gã ngốc ngoài hai mươi
Nó lóc cự tuyệt chịu nhà liền nhốt chờ ngày tân nương gả là lập tức đem nó gả
Hôm nay nó tranh thủ một lúc ai để ý mới may mắn trốn
Không lâu nhà nó liền đuổi tới
Mẹ nó quỳ xuống mặt con bé cầu:
“Nhị Nhi con bỏ trốn thì ca ca con biết làm Mẹ moi mười lượng bạc cưới vợ cho nó đây”
Cha nó cũng hớt hải chạy tới tát mạnh mặt con bé:
“Con tiện tỳ Cha nuôi mày ăn mày mặc nuôi lớn mày từng tuổi mày báo đáp thế đây hả Để tao đánh gãy chân mày”
Vừa xong liền giơ chân lên định đá nó mẹ nó nhào tới ngăn cảnh tượng rối loạn cả lên
Ta kéo con bé lưng
“Mười lượng bạc các bán nó cho ”
19
Hai đất sững gì nữa
Mẹ nàng đầy vẻ hoài nghi:
“Con nha đầu gầy trơ xương cô thật mang ”
Ta gật đầu
Cha nàng trong mắt thoáng qua một tia tinh ranh:
“Hai mươi lượng Nhà nuôi nó cũng tốn ít sức cô đưa hai mươi lượng lập tức bán cho cô”
Tay bỗng siết chặt
Ta dám ngoái đầu chỉ đẩy nàng lạnh nhạt :
“Nhiều nhất mười lăm lượng đắt hơn thì cần nữa”
Rồi xoay làm bộ rời
“Ê đợi đã Mười lăm lượng thì mười lăm lượng”
Sợ đổi ý ông vội kéo tìm lý chính ký giấy điểm chỉ mặt
Nàng theo trở về học đường bước qua cửa liền “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất
“Đa tạ phu nhân cứu mạng từ nay con chính là nha của con biết nhóm lửa nấu cơm cũng biết cắt cỏ chăn dê…”
Ta cắt lời kéo nàng dậy:
“**Ta cần nha Từ nay về con theo học dệt vải Đợi khi nào con trả đủ mười lăm lượng bạc thì cứ
“Còn nữa đừng gọi là phu nhân gọi là Vân di**”
Ta nàng còn đang ngơ ngác dịu giọng:
“Ngày mai bắt đầu học”
Xây nhà đặt chế công cụ dệt xong trong tay chỉ còn đúng mười lăm lượng bạc nếu tiền thêm e là chẳng bao lâu nữa sẽ uống gió Tây Bắc
Đêm đã khuya nàng mấy ngày nay đã kiệt sức bảo nàng nghỉ
Ta thắp đèn dầu duỗi một cái bắt đầu khung cửi
Ta mang vải dệt tới cửa hàng nhờ bán hộ
Tạm thời uống gió nhưng cũng sát nút
Trong làng những cô gái giống như nàng còn nhiều
Hoặc là dùng tình cảm cảm hóa hoặc là dùng đạo lý thuyết phục cũng khi là chia tiền công dẫn dụ từng chút từng chút đón thêm ít nữ nhi học đường
tay nghề hạn sức cũng hạn — chỉ thể dệt thêm thêm để giữ cái học đường tiếp tục tồn tại
May mắn là nhiều ngày đêm nghiên cứu ngủ đã cải tiến máy xe sợi tay một con suốt thành máy xe ba suốt chân đạp
Hiệu suất dệt vải tăng lên ít
cuối cùng vẫn ngã quỵ
Lương y đến khám là do thiếu ngủ kéo dài đêm nào cũng thức trắng
Sau khi trả tiền khám ấp a ấp úng chịu rời
20
“Đại phu nếu còn điều gì xin cứ thẳng Ta chịu ”
Mấy năm nay những cô gái học sớm đã gần như nắm hết kỹ nghệ dù chết các nàng cũng đủ khả năng truyền dạy cho những mới
Về phần bạc tiền đã thu xếp thỏa với bên trấn Ô Tinh chỉ cần mang vải tới họ sẽ giúp bán hộ
Ta bình tĩnh đợi lương y tuyên bố ngày chết của
Hắn suy nghĩ một lúc mới mở lời:
“Cô từ nhỏ đã thương căn cơ nay tổn thương nội tạng e rằng về khó thai”
“A” — ngẩn trong chốc lát khẽ :
“Thì là chuyện ”
Vốn dĩ đời cũng ý định thành thân chuyện đó đối với mà cũng chẳng tính là điều gì tệ hại
Ta sân nơi hai cô bé đang vì phối màu loại thuốc nhuộm nào mà tranh cãi đến đỏ cả mặt
Ta khẽ mỉm
Bọn chúng chẳng chính là hài tử của
21
Về hỏi :
“Vì cô đối xử với các nàng đến ”
Cụ thể vì cũng rõ
Ta nghĩ…
Có lẽ bởi vì thấy các nàng vui vẻ thì cũng thấy vui theo
Cũng lẽ…
Bởi vì các nàng chính là của những năm xưa
Khi xưa từng bước từng bước lẻ loi giữa đêm tối mịt mùng may đã thắp lên cho một đốm lửa trại
Mà giờ đây cũng chỉ —
giữa đêm đen thăm thẳm vì những cô gái từng giống như … mà thắp lên một ngọn đèn
Không cần rực rỡ
Chỉ cần đủ sáng để soi rõ con đường phía
[Ngoại truyện]
“Vân di tìm ngài”
Ta cứ tưởng cô gái mới đến xin học vội vàng dậy đón
khi thấy bóng lưng của — con thoi trong tay “keng” một tiếng rơi xuống đất
Đến khi nước mắt rơi ngừng:
“Lâm đại ca… là chăm sóc cho a bà”
“Ta đều biết cả trách Là khiến bà lo lắng là tròn đạo làm cháu”
……
Lâm đại ca kể rằng: năm đó trúng tên chiến trường ngất xỉu thi thể đè lên may mắn sống sót
Tỉnh biết tân hoàng đăng cơ án oan xét gia tộc đã rửa sạch tội danh
Huynh về Nguyệt Nhai châu tìm và a bà Lê Hoa đã kể hết mọi chuyện cho
Huynh về phương Bắc tìm ngờ gặp kẻ thù cũ
Tuy vụ án đã minh oan gia tộc đã minh bạch nhưng oan khuất mấy mươi năm kẻ thù vẫn sống an nhàn a bà thì vì thế mà qua đời — nuốt trôi mối hận
Thế là tiếp cận kẻ thù từ từ chiếm tín nhiệm từng bước đẩy chỗ chết
Báo thù xong tới trấn Ô Tinh tìm phát hiện đã rời hỏi thăm khắp nơi cuối cùng mới tìm đến nơi đây
Huynh hỏi :
“Vân cô nương những năm qua… thành thân ”
Ta kỹ quả nhiên mặt đỏ bừng
Trong lòng đột nhiên sinh ý trêu chọc chỉ hai cô bé đang ríu rít ngoài sân:
“Ừm là con của đó”
Ta Lâm Viễn nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Rõ ràng đã điều tra kỹ thành thế …”
Ngay đó hai cô bé chạy ào :
“Vân di vị là trượng phu của ”
Lâm Viễn mặt lập tức nóng bừng như lửa đốt
“Hai đứa gì hôm nay học kỹ thuật mắc chỉ thuộc hả”
“Vân di hung quá lần đầu tiên thấy Vân di như đó”
Hai cô bé thì thầm to nhỏ rút lui
Ta Lâm Viễn nhẹ giọng:
“Vừa dối Ta quả thật thành thân lương y từng bảo… đời sợ là thể con”
Thành thật mà vô tình với Lâm Viễn Chỉ là… biết cảnh nhà
Thế nhưng Lâm Viễn xong liền chỉ đám tiểu cô nương ríu rít ngoài sân:
“Chẳng … các nàng đều là con của ”
Phải đúng là
—
Huynh :
“Nếu bằng lòng thì về … các nàng cũng là con của ”
Tựa như đã hiểu rõ đang nghĩ gì :
“A bà… nhất định sẽ hiểu cho ”
Ta suy nghĩ lâu
Cuối cùng đưa tay nắm lấy tay
Sau khi thành thân
Ta dạy nghề ngoài cửa thì bếp rửa tay nấu canh
Huynh đồng hành cùng từ Vân cô nương đến Vân di thành Vân bà bà
Khi chiều tà buông xuống luôn một ngọn đèn chờ sáng lên luôn một ngóng trông trở về
Dài ngày… một ngọn đèn sáng
— Hết —