Một Đèn Sáng Suốt Tháng Năm - Chương 3
11
A bà lặng một thoáng khẽ thở dài:
“Lá rụng cuối cùng cũng về cội hà tất thêm một ôm nỗi nhớ quê hương”
Ta ngờ câu gợi lên chuyện thương tâm của bà
Thì a bà vốn là phu nhân nhà thế gia ở phương Bắc một biến cố lớn trong gia tộc bà cùng cháu trai trải qua muôn vàn trắc trở mới trốn đến Nguyệt Nhai châu an thân nơi thôn Lâm Khê
Còn những chuyện cụ thể trong đó a bà nhiều cũng chẳng hỏi
Nỗi đau trong lòng a bà đã chôn giấu quá lâu điều bà cần chẳng lời lẽ mà là một lặng lẽ lắng
A bà xong ánh mắt vẫn chăm chú hướng về phía Bắc xa xăm
Ta siết nhẹ tay bà cố gắng truyền cho bà chút ấm mà bản thân cảm nhận
Cảm xúc trong lòng a bà đến nhanh cũng nhanh
Vừa về tới nhà bà trở về dáng vẻ thường ngày bận rộn cho gà ăn bận rộn nấu những món ngon cho
Ta cũng tranh thủ lúc trời tối đồng xem thử đất đai để còn gieo trồng hoa màu
Gà trống gáy sáng a bà gọi dậy tập chữ lớn
Từ khi Lâm đại ca rời ngày nào cũng như
A bà bảo mong học cao hiểu rộng nhưng cũng thể mù chữ làm mà biết chữ lừa gạt cũng chẳng
Xuân qua thu đến vụ mùa nối tiếp vụ mùa
Phương Bắc vẫn bặt vô âm tín nhưng trong thôn Lâm Khê đón một chuyện đại hỷ
Con gái trưởng thôn Hải Lê Hoa sắp xuất giá
Người nàng lấy là một đồ tể
Ta theo lời a bà mang hai vò rượu ngon đến mừng
Hải cô nương đưa cho một nắm kẹo cưới tặng thêm một xấp vải
Ta từ chối nhận
Nàng :
“Tự dệt lấy thôi chẳng đáng mấy đồng bạc”
Thấy vẫn chần chừ nàng làm bộ giận dỗi:
“Muội lẽ nào còn để bụng chuyện hồ đồ làm ngày ”
Ta vội vàng đáp:
“Không ”
Hải Lê Hoa lập tức khoác vai tươi :
“Không là Cũng may chuyện khi xưa thành nếu đã chẳng thể gặp phương lang như ca ca Phương bây giờ”
Lúc lời mặt nàng ửng hồng như ráng chiều cuối trời
Lại như sắc đỏ men rượu
Quả thật nàng như uống say kéo xuống kể lắm chuyện
Nào là Lâm đại ca từng từ chối thẳng nàng nào là nàng từng tưởng Lâm đại ca vì nghèo nên dám cầu hôn nào là hôm nàng tự đem sính lễ đến
Rồi nàng kể tiếp chuyện gặp gỡ với Phương ca ca…
Ta kinh ngạc vì sự thẳng thắn của nàng ngưỡng mộ vì nàng thể thẳng thắn như thế
Cuối cùng xấp vải từ chối nổi đành nhận lấy
Ta cùng Hải Lê Hoa hẹn ngày nàng thành thân nhất định tới uống rượu mừng
Nào ngờ đến lúc gần kề hôn lễ xảy chuyện…
12
Chăn gối trong hồi môn của Hải Lê Hoa chuột cắn hỏng cả
Một chiếc chăn bông cần trải qua biết bao công đoạn
Bóc hạt bông đánh tơi se sợi dệt vải giũ sạch phơi khô nhuộm màu in hoa khâu thành hình
Thôn Lâm Khê vốn sung túc gả con gái ngoài xưa nay đều chuẩn mười bộ đệm mười bộ chăn ít nhất cũng tám bộ tám chiếc
Mà nay… ngày thành thân chỉ còn đầy ba hôm
Chuyện xảy những nhà quan hệ thân thiết với Hải gia đều tới giúp đỡ
Mấy việc đã làm vô số lần khi còn ở Vương gia
Láng giềng gần xa giúp thì nên giúp cũng theo họ đến Hải gia
Vậy mà lúc bước Hải gia hề rối loạn như tưởng tượng mà chia nhóm gọn gàng theo từng công đoạn để mọi cùng làm
Ta chủ động xin nhóm bóc hạt bông
đến nơi liền ngây — công cụ họ dùng từng thấy qua
Nhất thời biết bắt đầu từ
Họ dùng tay tách cũng dùng gậy sắt để giã mà là dùng bàn đạp để ép bông khiến hạt và xơ tự tách
Nhìn sang các nhóm khác phương pháp của họ cũng khác với những gì từng quen
Ta suốt hai khắc đồng hồ mới dám bắt tay làm
Bàn đạp đều cung đánh bông “boong boong” vang vọng khung cửi đập nhịp từng tấm vải nối lò
Vải dệt xong đem giặt phơi ngoài nắng
Mãi đến lúc thu vải ngẩng đầu mới trời đã sẩm tối
Ta từ chối lời mời ở dùng cơm của Hải gia cùng mấy dân trong thôn bộ trở về
Tiễn cuối cùng tách đường về nhà bỗng thấy a bà đang ở đầu thôn mượn ánh trăng mà trông ngóng khắp nơi
Ta vội chạy đến đỡ lấy cánh tay bà kể cho bà hết niềm vui hôm nay:
“A bà giờ con biết cái gọi là bàn đạp thể tách hạt bông nhanh nhàn; còn cây cung đánh bông nữa nhẹ mà hiệu quả đánh từng tảng từng tảng bông tơi mềm; còn mấy khung cửi thể dệt hoa văn y như thật…”
Ta luyên thuyên dứt a bà lẳng lặng lắng nét mặt luôn rạng rỡ
“Hạ Hạ con quá kìa”
Nói mê mải đến mức còn nhận đã qua cửa nhà từ lúc nào
Ta hổ gãi gãi mũi
13
Trong bếp a bà đã để phần cơm cho còn chuẩn cả nước nóng
Ăn xong tắm một chậu nước nóng thoải mái giường cứ mãi nghĩ đến chuyện bàn đạp tách hạt bông và cung đánh bông
Trời hửng sáng cầm theo một chiếc bánh khô liền chạy tới Hải gia
Một phần là vì thật sự giúp đỡ; phần khác thực sự tò mò về những dụng cụ
Từng nhịp tiếp nối đồng lòng hợp sức mười chiếc chăn bông đã thành kịp đêm ngày thành thân
Hoa văn rực rỡ long phụng sum vầy từng tấm chăn cưới đều mang theo lời chúc phúc đẽ gửi đến đôi tân lang tân nương
Pháo nổ vang trời trống chiêng rộn rã khách khứa tới tấp chúc mừng vui vẻ huyên náo náo nhiệt một đôi uyên ương chính thức thành thân
Bận rộn suốt ba ngày đến khi dừng bỗng thấy trong lòng trống trải
Ta cố khiến bản thân bận rộn nhưng trong vẫn thấy yên như thể thiếu mất thứ gì
Tối đến khi xuống giường mới biết bản thân thiếu cái gì
Thiếu xấp vải
Chỉ cần nhắm mắt trong đầu liền hiện lên niềm vui lúc tấm vải tất
Thật ngay từ khi đến Nguyệt Nhai châu ngoài việc chạy trốn khỏi hang hùm Vương gia vốn cũng mang theo nguyện vọng cầu học
Trước còn ở phương Bắc đã danh Nguyệt Nhai châu nổi tiếng với vải vóc tinh xảo kỹ nghệ dệt may vang khắp thiên hạ
Ta nghĩ nếu thể học một hai phần đời cũng coi như chỗ dựa
Thế nhưng khi tới thôn Lâm Khê sự yêu thương của a bà khiến đắm chìm khiến từng nghĩ rằng chỉ cần ở cùng a bà cùng trồng trọt nuôi gà sống yên đến cuối đời là đủ
qua mấy ngày thật lòng học nghề dệt đặc sắc
Không vì mưu sinh
Mà vì thật sự yêu thích
Ta yêu quá trình từ bông trắng hóa thành vải vóc Yêu cảm giác những tấm vải thuần khiết từng chút một hóa nên hoa lệ rực rỡ
Vì thế đã âm thầm chờ ba ngày
Đợi đến ngày Hải Lê Hoa về thăm nhà liền rõ ý định bái sư
Nàng vui mừng vì học nghề dệt của thôn Lâm Khê nhưng nhận làm sư phụ
Nàng bảo:
“Hôm đó đã thấy hết ngộ tính của với nghề dệt thật xứng làm sư phụ của Nếu thật sự học chiều nay dẫn tới gặp mẹ ”
Cuối cùng nhờ Lê Hoa tiến cử đã bái mẫu thân nàng làm sư phụ
Vì Lê Hoa gả xa cách đây chỉ hai ba dặm nên bọn thường xuyên tụ họp cùng nghiên cứu cách kéo sợi hơn dệt vải khéo hơn
Lần nọ đề xuất cải tiến công cụ sợi Lê Hoa ngửa mặt than dài:
“**Vân Hạ đầu óc làm trời Ta học dệt mấy năm nay mà từng nghĩ mấy thứ đó
“Muội thế khiến giống như đồ bỏ
“Mẹ mà tử như chắc tổ tiên nhà cũng phù hộ mới
“Không mai bắt mẹ lên miếu thắp hương tạ tổ tiên mới **”
Ta mím môi
Hải Lê Hoa quá khiêm nhường Những năm qua vải nàng dệt đã tiếng trong vòng mười dặm tám làng
Còn … chỉ là nghĩ ngợi mà thôi