Mộng Đế Vương - Chương 4
Sau đó, để đề phòng mọi rủi ro,
Trịnh Nghị liên tục tiến hành thêm vài lần nhỏ máu nhận thân.
Kết quả lần nào cũng vậy — máu của hắn và hài tử đều hòa vào nhau.
Đến lúc này, Trịnh Nghị cuối cùng cũng xác định chắc chắn đó là hài tử ruột thịt của mình.
Ngay sau đó, hắn vô cùng nôn nóng công khai thừa nhận thân phận của đứa trẻ, và phong nó làm Thái tử.
Còn Minh Châu… cũng vì thế mà bị đưa trở lại Cố gia.
Con trai đột nhiên biến thành con gái,
Cố gia đương nhiên không thể vui vẻ nổi.
Mà tất cả những điều đó… đều là kế hoạch tính toán âm thầm của Uyển Tình.
Do nàng sắp đặt, biểu muội trà xanh của Cố Hàm Chương trong lúc muốn hãm hại một trong những thông phòng được sủng ái, không cẩn thận đã làm rơi chết đứa con của mình.
Còn thông phòng còn lại… lại sinh ra một nữ nhi,
khiến người Cố gia vô cùng ghét bỏ và thất vọng.
Cùng lúc đó, Cố gia người nào người nấy đều hối hận khôn nguôi —
Hối hận vì khi nhi tử thật sự của hoàng đế còn ở Cố gia, bọn họ không biết tranh thủ thân cận, bỏ lỡ mất cơ hội ngàn vàng để kết thiện duyên với vị hoàng đế tương lai.
Thế nhưng… điều mà bọn họ không hề hay biết,
Lần này Minh Châu bị đưa trở về Cố gia,
Uyển Tình tuyệt đối sẽ không cho bọn họ bất kỳ cơ hội sống sót nào nữa.
Và hơn thế nữa — cái chết của họ, chắc chắn sẽ không hề dễ chịu!
Sau khi lập Thái tử xong, Trịnh Nghị bị ép dưới áp lực từ nhiều phía, không còn cách nào khác đành phong ta làm Hoàng hậu.
Lúc này hắn mới chợt nhận ra — triều đình đã hoàn toàn không còn nằm trong sự kiểm soát của hắn nữa.
Hắn bắt đầu tìm cớ gây sự với ta.
Khi ta đang phê duyệt tấu chương, hắn xông thẳng vào phá cửa,
Ánh mắt băng lạnh nhìn ta chằm chằm, quát lớn:
“Lý Triều Dương! Hậu cung không được can dự triều chính, nàng đang làm gì đó? Muốn gà mái gáy sáng sao?”
“Trẫm còn chưa chết đâu! Ai cho phép nàng tự ý can thiệp chính sự, phê tấu chương?”
“Người đâu! Mau bắt Hoàng hậu lại, đầy vào lãnh cung!”
Nghe vậy, ta chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, môi khẽ cong lên một nụ cười khinh miệt.
Buồn cười thật đấy!
Con ta đã được lập làm Thái tử, vậy hắn nghĩ hắn còn có thể sống thêm được mấy ngày nữa?
Quả nhiên, Trịnh Nghị rất nhanh liền nhận ra có điều gì đó không đúng.
Bởi vì… lời hắn nói không hề khiến đám Kim Đao Vệ bên ngoài có phản ứng gì cả.
Trong khoảnh khắc ấy, sắc mặt Trịnh Nghị xanh mét như vừa nuốt phải ruồi sống.
Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt bắt đầu hiện lên vẻ bàng hoàng và run rẩy.
“Ngươi… đã thay toàn bộ Kim Đao Vệ của trẫm rồi sao?”
“Lý Triều Dương! Lá gan của ngươi cũng lớn thật đấy!”
“Chẳng lẽ ngươi muốn… mưu phản soán vị?”
Nghe vậy, ta khẽ bật cười, đáp lời bằng giọng bình thản:
“Thì sao chứ?”
Trịnh Nghị vừa nghe xong, liền tức đến công tâm, “phụt” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi đen sì.
Nhìn dòng máu đen chảy ra từ miệng mình, sắc mặt hắn tràn đầy kinh hãi.
“Máu… máu của trẫm… sao lại là màu đen?”
Màn chữ lập tức bùng nổ cười nhạo:
【Ô hay, ngươi tim đen phổi đen, máu đen không phải hợp lý lắm sao?】
【Úi chà, có phải tự mình tức chết rồi không?】
【Đến lúc trừ rồng rồi nhỉ?】
【Trừ cái gì mà rồng, cùng lắm là sâu đo thành tinh thôi chứ rồng gì!】
Thấy cảnh đó, ta không nhịn được mà khẽ cười thành tiếng.
“Ngươi nghĩ sao? Thật ra, ngay từ đầu, ta đã biết mình sinh được con trai rồi.”
Trịnh Nghị nghe vậy, run rẩy chỉ tay vào ta, rồi ngã thẳng xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Lúc này ta mới giả vờ kinh hoảng hô to:
“Người đâu! Hoàng thượng ngất rồi! Mau truyền thái y!”
Toàn bộ thái y trong Thái Y Viện đều bị triệu đến.
Từng người một lần lượt bắt mạch cho Trịnh Nghị,
sau đó đồng loạt lắc đầu.
“Khởi bẩm Hoàng hậu, hoàng thượng buông thả trong nữ sắc, thận khí đã cạn, thần… thật sự lực bất tòng tâm.”
Nghe vậy, ta chỉ đành bi thương lau giọt nước mắt… không hề tồn tại.
“Nếu đã như vậy, các vị thái y chỉ cần hết sức là được.”
Nghe xong câu ấy, đám thái y lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Nghị cầm cự hơi tàn suốt bảy ngày, cuối cùng vẫn băng hà.
Trịnh Nghị vừa chết, nhi tử bốn tuổi của ta lập tức đăng cơ xưng đế.
Mà ta cũng thuận theo đạo lý, trở thành Hoàng thái hậu, bắt đầu nhiếp chính triều đình.
Khoảnh khắc ta bước lên triều chính, màn chữ lại dậy sóng:
【Nhìn Lý Triều Dương đi từng bước đến ngày hôm nay, thật sự quá đã! Chính là mê mẩn kiểu nữ chủ sự nghiệp não to thế này!】
【Chỉ tiếc duy nhất là Lý Triều Dương không nỡ ra tay giết nhi tử, haizz! Đứa nhỏ này còn sống, về sau nhất định là họa ngầm!】
【Dù sao cũng là đứa bé mình mang thai mười tháng, không nỡ cũng là bình thường thôi… Chỉ là nhìn tiểu quỷ ấy ngồi long ỷ, ta cứ thấy nghẹn nghẹn cổ họng, rõ ràng nên là Lý Triều Dương ngồi trên đỉnh kia mới đúng!】
【Ôi trời, bảo sao nữ nhân mãi không làm nên nghiệp lớn! Ngay cả hoàng đế cũng giết được, còn giữ lại con trai làm gì? Ngay bên giường đã có kẻ dòm ngó quyền lực rồi! Dù là con ruột cũng không được! Nếu là ta, ta đã tiễn cậu ta đi từ sớm!】
【Làm ơn đi, các ngươi có đang đơn giản hóa vấn đề quá rồi không? Nếu Lý Triều Dương mà dám tự xưng nữ đế lúc này, các ngươi có tin đám đại thần thà phò phụ thân nàng lên làm vua, chứ không đời nào chịu để nàng đăng cơ không? Mọi thứ phải tiến từng bước một, giết tiểu hoàng đế ngay bây giờ chẳng phải tự khai là mình làm chuyện đó à?】
Lúc này, ta chỉ mỉm cười, nhìn về phía tiểu hoàng đế đang ngồi trên long ỷ, gương mặt đầy sợ hãi, tinh thần rã rời.
Sau đó, ta khẽ nghiêng đầu, ra hiệu cho tổng quản thái giám bên cạnh.
Nhận được ánh mắt ta, hắn lập tức cao giọng hô vang:
“Có việc thì tấu, không việc thì bãi triều!”
Mười năm sau.
Dưới sự trợ giúp của màn chữ, ta xử lý triều chính gọn gàng ngăn nắp, đâu ra đấy.
Thế nhưng, nếu muốn mọi người thật lòng thừa nhận ta là chủ, muốn thiên hạ công nhận thân phận nữ đế của ta,
thì như vậy… vẫn còn chưa đủ.
Màn chữ nói rằng, chỉ khi ta để nhiều nữ nhân cùng tham gia vào trung tâm quyền lực, trở thành cộng đồng lợi ích với ta, thì địa vị của ta mới thực sự vững chắc.
Về điểm này, ta hoàn toàn đồng ý.
Bởi vậy, ngay trong năm đầu tiên nhiếp chính, ta đã âm thầm phái đi hơn chục nữ tử khỏe mạnh, võ nghệ cao cường, xuất dương ra hải ngoại, tìm kiếm các loại nông sản năng suất cao mà màn chữ từng nhắc đến như khoai lang, ngô…
Đồng thời, ta còn phái một nữ tướng am hiểu binh pháp đến nước Oa như màn chữ chỉ dẫn,
tìm được vô số mỏ bạc, khiến quốc khố đầy tràn như núi bạc chất đống.
Nghe màn chữ nói, nam nhân rất thích cướp công nữ nhân.
Vì vậy, khi các nàng bình an trở về với thành tựu rực rỡ, ta lập tức ra lệnh cho sử quan ghi lại công lao, biên thẳng vào sử sách chính sử, lưu danh muôn đời.
Lúc này, tiểu hoàng đế cũng đã tròn mười lăm tuổi.
Tông thất lại không chịu bỏ cuộc, bắt đầu đứng ra thúc ép ta trả lại quyền nhiếp chính.
Kết quả… ta còn chưa kịp mở miệng,
tiểu hoàng đế đã lăn xuống long ỷ trước rồi!
Trước mặt bá quan văn võ, hắn chỉ tay mắng mỏ tông thân:
“Hoàng thúc sao lại hại trẫm như thế? Các người không chịu nổi khi trẫm sống sung sướng phải không?”
“Mẫu hậu mỗi ngày dậy còn sớm hơn cả gà, ngủ còn muộn hơn cả chó, trẫm chỉ thử thức dậy sớm ba ngày, mà tim đau nhói, ngáp không ngừng, các người là muốn giết trẫm sao!”
Nói xong, hắn tháo luôn mũ miện xuống, ném sang một bên.
“Trẫm thấy mẫu hậu làm hoàng đế còn thích hợp hơn trẫm nhiều, ngôi này để bà ấy làm đi! Trẫm buồn ngủ rồi, trẫm về ngủ tiếp đây.”
Sau đó, trong tiếng xôn xao ngỡ ngàng của quần thần, hắn vừa ngáp vừa rời khỏi đại điện.
Ngay khoảnh khắc đó, Triệu bá phụ (phụ thân Uyển Tình), đột nhiên bước ra khỏi hàng, chủ động khẩn cầu ta tiếp nhận ngôi vị hoàng đế.
Triệu bá phụ là thủ lĩnh nhóm văn thần, ông vừa lên tiếng, thì cả văn thần cũng thuận theo không hề phản đối.
Còn phe võ tướng… càng không cần nói nhiều.
Từ khi màn chữ bảo ở hải ngoại còn có tân đại lục, ta liền tăng mạnh phúc lợi cho binh sĩ, chuẩn bị sẵn sàng cho những cuộc viễn chinh tương lai.
Dưới lời tuyên truyền của phụ thân ta, giờ ai làm lính mà chẳng biết chính là ta đã tranh quyền cho bọn họ được đãi ngộ như hôm nay?
Võ tướng tự nhiên càng mong ta ngồi vững trên ngai vàng.
Đổi một hoàng đế mới, ai biết hắn có cắt giảm đãi ngộ của họ không?
Ít nhất… sẽ không ai cho họ nhiều hơn ta cả.
Thế là… đến lúc ấy, ta liền nhiều lần từ chối, khéo léo nói:
“Thần thiếp chỉ là nữ nhân, thực sự không tiện đăng cơ đâu mà…”
- Nhưng toàn bộ lời từ chối của ta… đều bị đám đại thần bác bỏ thẳng thừng.
Uyển Tình lúc này cũng đứng ra, nghiêm nghị mà mạnh mẽ nói:
“Thái hậu nương nương, nếu ngay cả người còn không xứng làm hoàng đế, vậy thì trong thiên hạ này, ai còn xứng đáng nữa?”
“Xin người đừng tiếp tục thoái thác, nếu không sẽ khiến lòng người trong thiên hạ nguội lạnh mất thôi!”
Thế là… ta thôi không khước từ nữa, tỏ vẻ miễn cưỡng mà bước lên ngai vàng.
Màn chữ nhìn thấy cảnh này, lập tức cười lăn cười bò:
【Cười chết mất! Ngoài miệng thì nói không cần, trong lòng chắc nở hoa rồi ha!】
【Ai từng nói nữ nhân không làm nên đại sự đâu rồi? Thấy chưa? Cả triều đình cầu xin chị Tần lên làm nữ đế kìa!】
【Một chữ thôi: SƯỚNG!】
【Hehe, đây là ngôi báu được chính hoàng đế truyền lại cho chị Tần, sau này ai dám nói chị ấy đoạt ngôi bất chính?】
【Triệu Uyển Tình chính là đồng đội mạnh nhất! Phát hiện ra dã tâm của chị Tần xong là về nhà ngày ngày đút thuốc cho tiểu hoàng đế đến mức cậu ta vừa hồi cung đã bị chẩn đoán bệnh tim, phải sống kiểu quý tộc yếu đuối, chưa bao giờ nếm trải mùi vị cầm quyền, thấy ngai vàng cực khổ là sợ chạy mất dép!】
Mà ta thì chỉ ngồi trên long ỷ, liếc nhìn Uyển Tình một cái, hai người nhanh chóng trao nhau một nụ cười ngầm.
Sau khi đăng cơ, các đại thần liên tục tấu xin ta chọn phò mã.
Nhưng ta thẳng thừng từ chối.
Việc sinh con đối với nữ nhân chính là đi một chuyến tới quỷ môn quan.
Nếu ta vì chuyện sinh nở mà xảy ra chuyện,
thì mọi công sức mà ta và Uyển Tình đã dày công gây dựng mười mấy năm qua sẽ đổ sông đổ bể.
Mà ta giữ lại tiểu hoàng đế, chính là vì… muốn để nó tiếp tục duy trì dòng dõi.
Dù cho nó có nạp bao nhiêu phi tần mỹ nữ đi nữa,
sinh ra… cũng chỉ có thể là nữ nhi.
Bốn mươi năm sau, ta truyền ngôi lại cho cháu gái.
Trên giường bệnh, trước mắt ta mơ hồ hiện ra từng dòng màn chữ đang lấp lánh:
【Cung tiễn nữ đế bệ hạ!】
Nhìn thấy cảnh ấy, ta khẽ cong khóe môi, thì thào nói:
“Cảm ơn các ngươi…”
“Nếu không có các ngươi, ta thật sự không dám mơ đến chuyện một nữ nhân có thể trở thành hoàng đế.”
“Là các ngươi đã đánh thức dã tâm trong ta, đã giúp đỡ ta đi đến ngày hôm nay.”
“Cảm ơn…”
Màn chữ lập tức bùng nổ những dấu chấm than dày đặc:
【Ối trời đất ơi! Vậy ra chị Tần nhà ta từ đầu đến cuối đều là do tụi mình buff à?! Ta còn tưởng chị ấy là thiên mệnh chi nữ!】
【Hehe, có tụi mình spoiler bên cạnh, không phải thiên mệnh chi nữ thì ai mới xứng?】
【Mẹ ơi, ta đúng là đỉnh thật! Ta đã phò trợ một vị nữ đế lên ngôi!】
Còn ta, trong tiếng vỗ tay mừng rỡ nơi màn chữ,
dần dần nhắm mắt lại trong yên bình.
Hết.
Ê đọc nhiều truyện lệch lạc nhưng tới bộ này tức quá phải cmt. Ai tam quan ngay thẳng né bộ này ra.
Tác giả không phải chơi đồ khi viết nữa mà máu lạnh phát sợ rồi. Truyện quyền đấu mà mấy âm mưu nôn nớt thấy ớn, tình tiết nhanh mà rời rạt, cố tình tạo tình tiết máu chó nhưng chỉ thấy sự nông cạn, nv phản diện rớt đài như trò chơi, cảm giác như con nít cấp 2 viết.
Mà thôi mấy cái đó k nói, cái đáng ghét ở bộ này chính là sự “trọng nữ khinh nam” mắc tởm. Mấy con mẹ ở cmt như lũ vô nhân tính, thúc đẩy nữ 9 giết con trai vì sợ nó đoạt vị, cản đường nữ đế của nữ 9 trong khi đứa nhỏ chỉ mới 4 tuổi đầu. Nữ 9 cũng chả thấy nuôi dạy gì con, chỉ cho con điều đúng điều sai để nó thành người tốt, người đàn ông biết tôn trọng phụ nữ mà chỉ coi nó như con cờ để lót đường cho quyền lực của mình. Còn tởm hơn là khúc cuối rõ ràng nữ 9 chỉ coi CON TRAI mình giống như ngựa giống, mà thậm chí còn đặc biệt nhấn mạnh là nó chỉ đc sinh CON GÁI!! Vậy là đủ hiểu con mụ độc ác nhân danh nữ quyền này đã làm gì rồi hen.
Muốn làm vua thì đ ai cản nhưng cả việc nuôi dạy con còn đ muốn làm, chỉ chăm chăm đề phòng chính cả con đẻ mình vì nó là con trai thì đ cần làm vua chi đâu, bởi làm mẹ cũng đ nên thân thì nói gì trị quốc, đòi làm minh quân. Sớm muộn cái đất nước mà con mụ này điều hành cũng sẽ trở thành 1 phiên bản ngược của mấy cái nước trọng nam khinh nữ thôi.
Nói ra thì con mụ này và bè lũ của nó khác mẹ gì lũ trọng nam khinh nữ, vì quyền lực không tiếc ra tay với máu mủ đâu, chẳng qua là đảo ngược giới tính lại thôi. Nói thẳng ra, phân biệt giới tính đều tởm lợm như nhau, cái bọn cmt ghê tởm 1 nữ 9 ghê tởm 10 vì hổ dữ k thịt con nhưng con mụ này thì có. Trắng ra thì nó với thằng chồng vua của nó đúng là tuyệt phối, bày đặt chó chê mèo lắm lông nữa, đúng là tiêu chuẩn kép. Con mụ nữ 9 chính là vết nhơ nhuốc của phụ nữ, làm xấu mặt cánh chị em bởi đ có ai lại vô nhân tính vs con mình mà còn cao cao tại thượng như nó cả.
Bộ truyện làm mắc ói thật sự, cảm giác như đọc của 1 đứa k hiểu gì về đấu tranh cho bình đằng của chị em phụ nữ mà chỉ thèm khát sự thượng đẳng vs đàn ông thôi.