Mộng Đế Vương - Chương 2
Chẳng bao lâu, thái y đã tới.
Sau khi bắt mạch cho ta xong, ông ta lập tức quỳ xuống trước mặt hoàng đế, sắc mặt vô cùng hoảng loạn.
“Hoàng thượng, không xong rồi! Hoàng quý phi nương nương là triệu chứng băng huyết!”
Nghe vậy, hoàng đế lập tức biến sắc, giận dữ quát lên:
“Ngươi nói gì? Triều Dương đang yên đang lành sao lại băng huyết được?”
Thái y vội vàng bẩm:
“Căn cứ theo mạch tượng của hoàng quý phi nương nương, hẳn là đã dùng phải thứ gì đó có tính hoạt huyết.”
Nghe đến đây, ta lập tức quay sang nhìn Tư Họa.
“Tư Họa! Từ lúc hồi cung tới giờ, ta chỉ mới uống một bát canh bổ do ngươi dâng lên! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”
Tư Họa lập tức quỳ rạp xuống, lớn tiếng kêu oan.
Nhưng ta biết, hoàng đế nhất định sẽ không để nàng ta sống sót.
Việc ta bị băng huyết, nhất định phải có người chịu tội thay.
Quả nhiên, hoàng đế rất nhanh liền lạnh mặt ra lệnh lôi Tư Họa xuống thẩm tra.
Sau đó hạ chỉ cứu trị cho ta.
“Nếu không cứu được Triều Dương, trẫm sẽ chỉ hỏi tội mình ngươi!”
Thái y hoảng hốt gật đầu liên tục, vội vã kê đơn bốc thuốc.
Người được cử đi sắc thuốc cũng lập tức lên đường.
Hoàng đế thấy vậy, lại giả vờ nắm tay ta an ủi:
“Triều Dương đừng sợ, trẫm nhất định sẽ không để nàng có chuyện gì.”
Ta trong lòng cười lạnh, nhưng bên ngoài lại yếu ớt nhìn hắn:
“Tạ hoàng thượng, nhưng nếu thần thiếp có mệnh hệ gì, xin hoàng thượng nhất định phải chăm sóc tốt cho nữ nhi của chúng ta.”
Hoàng đế nhìn dáng vẻ ta yếu ớt như đang trăn trối, lập tức nặng nề gật đầu.
Hắn nào ngờ rằng, vị thái y vừa rồi bắt mạch cho ta… vốn chính là người của ta.
Bởi vậy, sau khi uống xong một bát thuốc, ta liền giả vờ triệu chứng băng huyết đã được kiểm soát.
Nhìn vẻ mặt gượng gạo cố tỏ ra nhẹ nhõm của hoàng đế, ta cố nén cơn thù hận đang trào dâng trong lòng.
“Hoàng thượng… thần thiếp mệt rồi.”
Hoàng đế lúc này mới lấy lại tinh thần:
“Vậy nàng nghỉ ngơi cho tốt, trẫm không làm phiền nữa.”
Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Màn chữ nhìn thấy biểu hiện của ta, lập tức đồng loạt vỗ tay tán thưởng.
【Cuối cùng cũng xử được con phản đồ Tư Họa rồi! Chừng nào nàng ta còn ở bên cạnh, Lý Triều Dương còn chưa được an toàn.】
【Nói thật nhé, giờ Lý Triều Dương có cả nhi tử, có cả binh quyền, cứ thẳng tay làm thịt cẩu hoàng đế rồi nắm quyền nhiếp chính là xong!】
【Nhiếp chính thôi à? Nếu làm thì làm lớn luôn đi, lên ngôi làm nữ đế chẳng phải càng tốt sao?】
【Chuẩn luôn! Hiện giờ cẩu hoàng đế con nối dõi còn thưa thớt, chỉ cần hậu cung mãi không sinh được hoàng tử, nhi tử của Lý Triều Dương chính là người thừa kế duy nhất! Làm nữ đế thì hơi khó, nhưng làm hoàng thái hậu nhiếp chính thì còn gì dễ hơn?】
Đọc đến đây, tim ta không khỏi đập thình thịch.
Một tham vọng chưa từng có, như mãnh thú bị đánh thức, trào dâng trong lồng ngực.
Đúng vậy!
Nếu hoàng đế đã vô tình với ta, cớ gì ta phải giữ nghĩa? Sao không phản đòn giết chết hắn?
Dù không thể làm nữ đế… ít nhất cũng có thể làm hoàng thái hậu nhiếp chính!
So với việc cả đời phải khúm núm dưới gót giày hoàng quyền, điều đó chẳng phải tốt hơn gấp bội?
Huống hồ, từ xưa đến nay, thiên hạ này đều bị nam nhân độc chiếm quyền lực.
Cớ gì nữ nhân chúng ta lại không thể trở thành kẻ nắm giữ đại quyền thiên hạ?
Màn chữ lần này, lần đầu tiên khiến ta cảm thấy:
Thống trị thiên hạ… có lẽ, không phải là giấc mộng quá xa vời!
Nằm trên giường, ta nhìn chằm chằm vào màn chữ, đầu óc xoay chuyển như bay, tính toán mọi khả năng thành công khi giết vua đoạt vị.
Rất nhanh đã có kết luận.
Đáng để mạo hiểm!
Nếu phụ thân biết hoàng đế từng hại ta, chắc chắn sẽ đứng về phía ta.
Còn về nhóm văn thần thì…
Phụ thân của Uyển Tình là gia chủ của danh môn thế gia họ Triệu – một trong những dòng họ thanh lưu thế tập, dưới trướng có vô số môn sinh.
Uyển Tình lại là bảo bối trong lòng ông ấy.
Chỉ cần nàng lên tiếng, cộng thêm việc hài tử của ta từng danh nghĩa là ngoại tôn của ông, ta không tin Triệu gia chủ sẽ không ủng hộ nhi tử của ta lên ngôi!
Một khi có được hậu thuẫn từ ông ấy, nhóm văn thần cũng chẳng còn gì đáng ngại.
Vậy thì vấn đề quan trọng nhất hiện tại chính là…
Làm sao để giết chết cẩu hoàng đế, thần không biết quỷ không hay.
Chỉ cần hắn chết, ta mới có thể đăng cơ!
Và điều thứ hai, hậu cung tuyệt đối không được xuất hiện thêm bất kỳ hoàng tử nào nữa.
Nghĩ đến đây, sắc mặt ta không khỏi lộ ra một tia tàn nhẫn.
Màn chữ nhìn thấy, lập tức xôn xao:
【Ối trời ơi! Lý Triều Dương đang nghĩ gì vậy? Biểu cảm này toàn là sát ý!】
【Mẹ ơi, ánh mắt muốn xiên người này khiến ta lạnh cả sống lưng.】
Thấy vậy, ta lập tức thu lại mọi cảm xúc trên mặt.
Tiếp sau đó chính là thời gian ở cữ.
Vì Tư Họa sau khi bị đưa vào Ty Thẩm Hình đã đâm đầu vào tường tự vẫn, ta liền lập tức đề bạt một cung nữ và một tiểu thái giám mới.
Hai người này từng vụng trộm kết thành “đối thực”, vốn đã bị hoàng hậu phát hiện, suýt nữa thì bị xử phạt.
(“Đối thực” là từ cổ chỉ quan hệ tình cảm giữa cung nữ và thái giám.)
Khi ấy, ta tình cờ đi ngang qua, đã mở lời xin tha cho bọn họ.
Cũng chính vì thế, hai người rất cảm kích ta.
Lúc ta đang mang thai, có người từng cố tình đổ dầu và rải đá cuội trên lối ta thường đi, đều là hai người họ phát hiện trước, âm thầm nhắc nhở ta tránh đi.
Vậy nên ta đã xin đem cả hai về cung của mình.
Được ta cất nhắc, cả hai đều vô cùng xúc động, mỗi ngày đều làm việc hăng hái không ngừng.
Những việc ta giao xuống, bọn họ đều hoàn thành không chê vào đâu được.
Sau khi mãn cữ, ta lấy cớ muốn mời phụ thân đến tham dự lễ đầy tháng của hài tử, xin hoàng đế cho ông vào cung gặp ta một lần.
Hoàng đế vốn không nghĩ một bé gái có thể gây uy hiếp đến giang sơn của hắn, nên liền vui vẻ đồng ý.
Sau khi gặp mặt, ta đem mọi chuyện hoàng đế đã làm nói rõ với phụ thân.
Quả nhiên, phụ thân ta nổi giận đùng đùng.
“Trịnh Nghị cái tên khốn kiếp này! Hắn rõ ràng từng hứa với ta sẽ đối xử tốt với con mà!”
Ta lập tức dâng cho ông một chén trà.
“Phụ thân, người bớt giận.”
Sau đó ta thản nhiên nói ra việc ta và Uyển Tình đã tráo đổi hài tử.
Phụ thân vừa nghe xong, mắt trừng lớn đến suýt nữa lòi ra.
“Triều Dương, con điên rồi à?”
Ta chỉ bình tĩnh nhìn ông.
“Phụ thân, nếu Trịnh Nghị biết ta sinh được một nhi tử, người nghĩ hắn sẽ để đứa trẻ ấy sống sót hay sao?”
Phụ thân ta lập tức im lặng.
Ta lại tiếp lời:
“Phụ thân, nếu Trịnh Nghị đã thất tín trước, thì chúng ta cũng không thể ngồi chờ bị làm thịt.”
“Hiện tại, chúng ta có hoàng tử, có binh quyền. Nữ nhi cho rằng… vị trí kia, con cũng có đủ tư cách để ngồi lên đó. Phụ thân thấy sao?”
Mắt phụ thân ta trợn to hơn nữa.
Thế nhưng giây tiếp theo, ông lại bất ngờ đập mạnh bàn một cái.
“Làm đi!”
“Cùng lắm là tru di cả nhà! Dù sao nhà ta bây giờ cũng chỉ còn hai cha con, sợ cái quỷ gì!”
Ta lập tức gật đầu.
Ta biết mà, phụ thân nhất định sẽ đứng về phía ta.
Lúc này, màn chữ hiện lên một loạt tiếng “Ối trời đất ơi” đầy kinh ngạc.
【Chuẩn bị tạo phản rồi hả trời? Từ truyện ngược mà nhảy sang nữ chủ lên ngôi thật đấy à?!】
【Hai cha con đúng là người sảng khoái, nói làm là làm luôn không nói nhiều!】
【Không đùa đâu nha, với hoàn cảnh như của Lý Triều Dương, không phản là uổng cho bản thân quá!】
【Còn hơn là sống nhẫn nhục dưới tay cẩu hoàng đế, chi bằng tự mình làm chủ vận mệnh.】
【Đúng rồi! Lý Triều Dương đừng nhát nữa, làm luôn đi!】
Thấy thế, ta không kìm được khẽ cong khóe môi cười.
Ta ấy à, chủ trương nghe lời khuyên là hành động liền tay!
Do tiên đế băng hà, hoàng đế lấy một tháng làm một năm để giữ tang, chỉ thủ hiếu ba tháng rồi liền không nhịn được bước chân vào hậu cung, sủng hạnh phi tần.
Nhưng hắn nào hay, trong suốt ba tháng đó, ta đã sớm lấy đạo người trả lại cho người, âm thầm động tay vào thức ăn nước uống của hắn, chỉ chờ hắn qua hiếu kỳ mà bước chân vào hậu cung.
Cùng lúc ấy, triều đình cũng dần khôi phục lại giao tế như thường.
Biết Uyển Tình chắc chắn rất nhớ con, ta liền lấy cớ giải sầu để truyền nàng vào cung.
Đợi Uyển Tình đến nơi, ta cho lui tất cả người hầu, để nàng ôm lấy hài tử một chút.
Nhìn nữ nhi nhỏ bé ngoan ngoãn trong vòng tay, vành mắt Uyển Tình lập tức đỏ hoe.
“Triều Dương, cảm ơn muội đã chăm sóc con bé chu đáo như vậy.”
Nghe vậy, ta lắc đầu.
“Minh Châu giống muội lúc nhỏ, ngoan ngoãn chẳng quấy khóc, thật sự không tốn mấy công sức đâu.”
Sau đó, ta lại nhìn về phía Uyển Tình.
“Uyển Tình, muội từ nhỏ đã đọc đủ thi thư, tài trí hơn người. Chẳng lẽ muội cam tâm cả đời bị giam cầm nơi hậu viện?”
“Ý nghĩ của ta, chắc muội đã đoán được rồi chứ?”
Uyển Tình nghe xong lời ta, gật gật đầu.
Ánh mắt nàng rơi trên người nữ nhi.
Chốc lát sau, nàng quay sang nói với ta:
“Triều Dương, muội muốn làm gì, cứ việc làm.”
“Thiên hạ này để nam nhân nắm quyền bao lâu rồi? Cũng nên đến lúc chúng ta nữ nhân ngồi lên thử một lần! Muội không muốn lại thấy những nữ hài vừa sinh ra đã bị giết chết nữa.”
Ta gật đầu thật mạnh.
Màn chữ lúc này cũng hưng phấn cuộn trào.
【Nói hay lắm! Ta nguyện tế tóc gã sếp bóc lột của mình để cầu các nàng tạo phản thành công!】
【Chậc, ta xin thu lại câu nói trước đây bảo Triệu Uyển Tình là đồ vô dụng, nàng còn có khí phách hơn cả Cố Hàm Chương đấy!】
【Không hổ là khuê mật chân chính, quả nhiên là vật họp theo loài, người tụ theo nhóm! Khuê mật mà tạo phản, quả thực gánh nổi cả đại cục!】
Thấy những lời trong màn chữ, ta và Uyển Tình liếc nhau, đồng loạt bật cười.
Sau đó, ta hỏi đến chuyện nhà chồng của nàng.
“Uyển Tình, nếu muội cần ta giúp gì, cứ mở lời.”
Trước đó, màn chữ từng nói rõ: sau khi nữ nhi của Uyển Tình bị dùng kim đâm chết, bà mẹ chồng liền viện cớ nàng không thể sinh được con trai, không ngừng nạp thiếp cho Cố Hàm Chương.
Mà biểu muội trà xanh của hắn vẫn luôn được nuôi dưỡng bên ngoài, còn sinh cho hắn một nhi tử.
Cố Hàm Chương sợ con trai mang danh ngoài giá thú, liền buông tay mặc kệ mẫu thân của đứa trẻ giày vò Uyển Tình.
Hại nàng có lần phải quỳ giữa trời mưa suốt hai canh giờ, nhiễm phong hàn mà qua đời.
Nhưng đến khi Uyển Tình chết rồi, Cố gia vẫn không buông tha nàng.
Vì khi còn sống nàng từng giúp hắn sửa mấy bài văn, miệng hắn thì khen nàng học thức uyên thâm, trong lòng lại ghen tỵ với tài năng của nàng, cho rằng nàng dạy hắn viết văn là đang xem thường hắn.
Hắn không chỉ giấu giếm nhà họ Triệu, lén đem thi thể nàng vứt dưới gầm cầu, để người đời giẫm đạp lên,
Còn mời đạo sĩ phong ấn hồn phách nàng dưới cầu, khiến nàng vĩnh viễn không được siêu sinh!
Nhớ lại mấy dòng chữ ấy, ta chỉ hận không thể lăng trì Cố Hàm Chương ngàn vạn nhát!
Nếu không phải hắn là trượng phu của Uyển Tình, hai người vốn là phu thê một thể, cùng vinh cùng tổn, Uyển Tình đâu cần phải vì hắn mà phí tâm sửa văn?
Thế mà Cố Hàm Chương chẳng những không biết ơn, lại còn sinh lòng ghen ghét!
Thật khiến người ta buồn nôn.
Chỉ e Triệu bá phụ đến lúc chết cũng không biết, nữ nhi mà ông thương yêu nhất, lại bị tên trạng nguyên do chính tay ông chọn lựa hại chết!