Món Nợ Kiếp Trước - Chương 2
7
Tôi thản nhiên đáp:
“Mọi người đều chỉ sống một lần, tại sao tôi phải nhường nó? Bà là mẹ ruột của nó, đó là trách nhiệm của bà, tự bà lo liệu đi.”
Mẹ tôi ở đầu dây bên kia thở hồng hộc, dường như không ngờ được đứa con gái ngoan ngoãn lại nói ra những lời như vậy.
Một lúc lâu sau, bà u ám nói:
“Tiểu Khê, ba con còn đang ở đồn cảnh sát. Con giúp mẹ mang đồ dùng cá nhân qua đó được không?”
“Không được. Hôm nay tôi bị Ngô Giai Kỳ dọa sợ đến phát khiếp rồi, giờ không muốn nhìn thấy các người.”
Nói xong, tôi lập tức cúp máy.
Họ hoàn toàn không xứng làm cha mẹ. Trong mắt tôi, họ không có chút uy tín nào.
Nhìn thấy họ, tôi thậm chí còn muốn tự tay giết chết họ.
Nửa tháng sau, qua camera giấu kín, tôi nghe thấy họ bàn nhau muốn gả tôi cho một tên ngốc, lấy 50 vạn sính lễ để giải quyết “hậu quả” của Ngô Giai Kỳ.
Ban đầu tôi định bỏ đi thật xa, nhưng tôi không cam lòng. Một kế hoạch lóe lên trong đầu tôi.
Ngày hôm sau, cố vấn học tập tìm đến tôi tại câu lạc bộ taekwondo:
“Ba mẹ em đang ở cổng trường, họ trông có vẻ rất lo lắng, hình như có chuyện quan trọng muốn gặp em. Điện thoại em không ai bắt máy, em mau ra xem đi.”
Không ngờ họ đến nhanh như vậy.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, tiễn cố vấn đi xong, tôi tiếp tục học nốt buổi taekwondo rồi mới ung dung đi ra.
Hai người họ rất xấu xa, nên trong túi tôi lúc nào cũng thủ sẵn bình xịt chống sói và gậy điện để phòng thân.
Ở cổng trường, mặt ba mẹ đầy vẻ tức giận. Họ đã đợi hơn một tiếng đồng hồ, rõ ràng vô cùng sốt ruột.
Nhìn thấy tôi bước ra, ngay lập tức, trên mặt họ nở nụ cười gượng gạo.
Tôi đứng cách một khoảng xa, lạnh lùng nhìn họ qua cánh cổng trường.
Mẹ nhẹ nhàng nói:
“Tiểu Khê, chúng ta đến đón con về nhà.”
Cười chết mất! Tôi từ bao giờ đã có nhà?
8
Tôi lắc đầu:
“Sắp tốt nghiệp rồi. Con đang viết luận văn, còn phải lên thư viện tìm nhiều tài liệu tham khảo lắm, thật sự không có thời gian về nhà.”
Ba tôi trừng mắt nhìn tôi chằm chằm, giơ tay lên như muốn đánh:
“Ngô Tiểu Khê, mày tin không, tao sẽ đánh chết mày!”
Tôi tin. Kiếp trước không phải đã bị ông ta đánh chết sao?
Với loại người như ông ta, chẳng có chuyện gì là không làm được.
Mẹ kéo tay ông ta lại, dịu giọng nói:
“Tiểu Khê, mẹ biết con vẫn đang giận Giai Giai. Các con đều là con gái của mẹ, đứa nào bị thương mẹ cũng đau lòng cả.”
“Giai Giai bị bỏng rất nặng, khuôn mặt bị hủy hoại rồi. Con tha thứ cho nó đi!”
Tha thứ? Làm sao có thể? Tôi không tha thứ cho bất kỳ ai trong số họ.
Tôi lạnh lùng đáp:
“Nó có tạt trúng tôi đâu, cần gì tha thứ hay không? Nó chỉ là một người xa lạ, nó thế nào liên quan gì đến tôi?”
Ba mẹ tôi đứng ngoài cổng trường, sắc mặt lập tức thay đổi khó coi.
Ba tôi lại giơ tay lên, lần này mẹ tôi không cản.
Tôi nhanh chóng lùi về sau:
“Giờ tôi đã 18 tuổi, các người không cần nuôi tôi nữa. Đợi khi các người già, tôi sẽ gửi một khoản trợ cấp cơ bản. Còn về Ngô Giai Kỳ, tôi không có trách nhiệm hay nghĩa vụ gì với nó.”
Ba tôi tức điên lên.
Ông ta quẹt thẻ căn cước, chạy thẳng vào cổng trường, lao về phía tôi.
Mẹ tôi đứng phía sau lớn tiếng kêu:
“Tiểu Khê, đừng chọc tức ba con, ông ấy bị cao huyết áp đó!”
Cao huyết áp?
Ha ha, nếu chọc tức chết ông ta được, chắc tôi cười đến tỉnh cả trong mơ.
9
Nửa tháng qua, ngày nào tôi cũng chạy hơn 20 vòng quanh sân vận động. Hôm nay, tôi sẽ chạy đến khi ông ta kiệt sức.
Chạy được vài phút, ba tôi ở phía sau hét lớn:
“Bạn học phía trước, cô ta là kẻ trộm, giúp tôi chặn lại!”
Đúng là loại người vô liêm sỉ.
Tôi lớn tiếng đáp lại:
“Tôi là Ngô Tiểu Khê, sinh viên năm cuối khoa Quản trị Kinh doanh. Người phía sau tôi là kẻ buôn người, mọi người giúp báo cảnh sát!”
Lập tức, hai người bạn học gần đó nhận ra tôi:
“Cô ấy là Ngô học tỷ. Mọi người mau giúp bắt kẻ buôn người lại!”
Ngay tức thì, các bạn học với tinh thần chính nghĩa tràn đầy đã chặn ông ta lại.
Ba tôi tức giận đến mức mắt đỏ ngầu:
“Tôi là ba nó, ba ruột!”
Những bạn học xung quanh tỏ vẻ không hài lòng, đồng loạt lên tiếng:
“Làm gì có ba ruột nào lại nói con gái mình là kẻ trộm chứ? Chắc chắn ông ta đang nói dối.”
“Nhìn ánh mắt ông ta dữ tợn thế kia, rõ ràng không phải người tốt.”
“Trời ơi! Trong túi ông ta còn có một con dao gọt trái cây, mọi người cẩn thận!”
……
Không ngờ ông ta lúc nào cũng mang theo dao gọt trái cây, chắc chắn là để dùng với tôi.
Thật độc ác!
Tôi thực sự là con ruột của ông ta sao? Tôi không tin lại có người cha nào như vậy.
Ba tôi trừng mắt nhìn tôi chằm chằm:
“Nó là con gái tôi, hôm nay tôi nhất định phải đưa nó về nhà!”
Tôi chẳng buồn để ý, quay sang nói với các bạn học đứng gần ông ta:
“Bạn học, giúp tôi kiểm tra xem ông ta còn mang theo thứ gì nguy hiểm không. Đây là trường học, tôi lo cho sự an toàn của mọi người.”
10
Các bạn học rất nhiệt tình, chỉ trong chốc lát đã lục được một chiếc khăn tay và một chai chất lỏng trong suốt từ người ông ta.
Ba tôi giãy giụa dữ dội, mặt đầy phẫn nộ:
“Các người đang phạm pháp! Tôi sẽ kiện các người, kiện cả trường học này, bắt trường đuổi hết các người ra ngoài!”
Ông ta đang đe dọa tất cả những người có mặt ở đó.
Tôi cười lạnh, nói:
“Đây là trường học. Trên người ông có đồ nguy hiểm, ông chính là một mối nguy hiểm. Chúng tôi đang làm việc tốt cho xã hội thôi.”
Lúc này, một bạn học tò mò cầm chiếc khăn tay lên ngửi thử.
Không bao lâu sau, cả người cậu ấy loạng choạng, rồi ngã xuống đất.
May mà có người đứng gần đỡ kịp, nếu không cậu ấy đã ngã rất thê thảm.
Bạn học bị ngất khiến ba tôi hoảng loạn.
Nhân lúc mọi người còn đang ngạc nhiên, ông ta thoát khỏi những người đang giữ mình.
Tôi nhanh chóng hét lên:
“Mọi người, ông ta đang bỏ chạy, mau bắt lại!”
Người đàn ông vừa chạy được vài bước thì lại bị bắt giữ, lần này bị đè chặt đến mức không thể nhúc nhích.
Khi định lôi ông ta ra khỏi cổng trường, mẹ tôi xuất hiện.
Bà ta trừng mắt nhìn tôi, gằn giọng nói:
“Ngô Tiểu Khê, mày có còn là người không? Ông ấy là ba mày, vậy mà mày dám làm thế với ông ấy!”
Rồi bà ta quay sang hét lớn với các bạn học đang giữ ba tôi:
“Mau thả chồng tôi ra! Nếu không, các người đừng mong sống yên ổn. Tôi cảnh cáo các người, chúng tôi đã lớn tuổi, không chịu nổi các người hành hạ đâu!”
11
Phải nói rằng, những lời của mẹ tôi đã khiến các bạn học do dự.
Xã hội bây giờ, ai mà chẳng sợ bị người lớn tuổi vu oan? Có bao nhiêu tiền cũng không đủ để chống lại những vụ rắc rối này.
Tôi lạnh lùng nói:
“Họ là kẻ xấu. Chúng tôi đang làm việc nghĩa, ở đây có rất nhiều nhân chứng. Chỉ vài lời của họ không thể làm thay đổi sự thật được.”
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm nếu họ thực sự gặp chuyện.”
Câu nói của tôi khiến tinh thần chính nghĩa của các sinh viên lại bùng nổ. Vài nữ sinh tiến lên, đẩy mẹ tôi cùng vào chỗ giữ.
Ba mẹ tôi bắt đầu chửi bới bằng những lời lẽ thô tục hơn.
Tuy nhiên, các bạn học lại kiên nhẫn giảng đạo lý cho họ, thậm chí còn mang cả chủ nghĩa Marx và tư tưởng Mao Trạch Đông ra để nói.
Ba mẹ tôi nghẹn lời, chỉ thỉnh thoảng liếc tôi bằng ánh mắt hằn học.
Ra đến cổng trường, hai cảnh sát tiến lại gần.
Ba tôi bắt đầu lo sợ, dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi.
Tôi mỉm cười. Thuốc mê, dao gọt trái cây đều mang ra rồi, còn muốn tôi nói giúp ư? Đúng là mơ tưởng!
Tôi trình bày ngắn gọn sự việc, cảnh sát lạnh lùng liếc nhìn ba mẹ tôi.
Họ không thừa nhận. Mẹ tôi kêu oan:
“Đồng chí cảnh sát, cô ấy là con gái ruột của chúng tôi, làm sao chúng tôi có thể hại nó được?”
Ba tôi giận dữ hét lên:
“Đây là chuyện gia đình chúng tôi, không ai được quyền xen vào!”
Tôi nghẹn ngào nói với giọng run rẩy:
“Cảnh sát ơi, họ muốn bán tôi sang Myanmar. Tôi sợ lắm. Tôi nghĩ họ không phải là cha mẹ ruột của tôi. Có thể giúp tôi kiểm tra không ạ?”
12
Ba mẹ tôi sững sờ, ánh mắt thoáng vẻ hoảng hốt.
Quả nhiên, có vấn đề.
Chả trách họ lại vô tình với tôi như vậy.
Mẹ tôi chỉ tay vào mặt tôi, mắng lớn:
“Ngô Tiểu Khê, mày không có lương tâm à? Chúng tao nuôi mày hai mươi mấy năm, vậy mà mày đối xử với chúng tao thế này? Mày là đồ vong ân bội nghĩa, chắc chắn sẽ xuống địa ngục!”
Họ đánh tôi đến chết, đó gọi là có lương tâm sao?
Người đáng xuống địa ngục chính là họ!
Dù họ cố gắng biện bạch thế nào, nhưng với tang vật như dao gọt trái cây và thuốc mê, tất cả chúng tôi đều bị đưa đến đồn cảnh sát.
Ba mẹ tôi vẫn cố chối tội, nhưng thật tiếc, có cả một nhóm sinh viên làm chứng.
Họ bị tách ra và đưa vào phòng thẩm vấn riêng.
Sự việc lần này gây ảnh hưởng rất xấu. Nhiều sinh viên vây quanh xem, những video được đăng lên mạng không thể đếm xuể, khiến sở cảnh sát buộc phải xử lý nghiêm túc.
Tôi lau nước mắt, từ từ phân tích lý do vì sao tôi nghi ngờ họ không phải cha mẹ ruột. Cuối cùng, tôi còn lấy video Ngô Giai Kỳ hất nồi lẩu ra làm bằng chứng.
Khi đó, ba mẹ tôi chửi mắng thậm tệ, chẳng có chút tình thân nào hiện hữu.
Mặc dù chỉ cần một tờ xét nghiệm ADN là đủ chứng minh sự thật, nhưng tôi lại muốn biết rõ mọi chuyện hơn.
Hơn hai tiếng sau, ba tôi bị tạm giam ngay lập tức. Ông ta nhận hết mọi trách nhiệm về sự việc hôm nay.
Còn về thân thế của tôi, dường như họ đã thống nhất một lời giải thích: “Nhặt được từ đống rác.”
Chỉ thế thôi sao? Tôi không tin!
Vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát, mẹ tôi—không, bây giờ phải gọi là mẹ nuôi Cao Tú Phân—kéo tay tôi lại.
Bà ta cười nịnh nọt, nói:
“Tiểu Khê, mẹ xin con, viết một lá thư tha thứ được không?”