Món Nợ Kiếp Trước - Chương 1
1.
Ba ruột bưng một nồi dầu sôi d//ộ//i lên người tôi, mẹ và em gái dùng xích sắt trói chặt tay chân tôi, không cho tôi cử động.
“Phừng phừng, phừng phừng…” Mùi thịt cháy lan ra.
Cơ thể tôi lập tức đỏ rực, từng mảng da phồng rộp lên.
Tôi gào thét thảm thiết, khóc lóc cầu xin họ tha mạng.
Em gái cười tươi nói: “Chị ơi, chị chịu đựng một chút thôi, chúng ta sắp kiếm được nhiều tiền rồi.”
Mẹ tôi khẽ thở dài: “Không ngờ người ta thích nhìn thảm thế này, nhưng bỏng như này vẫn chưa đủ. C/ắ//t lưỡi của con cũng không đủ. Con gái ngoan, chúng ta cố kiếm thêm 50 triệu nữa rồi dừng, con cố chịu một chút nhé.”
Tôi cố sức hét: “Á… á…”
Trong mắt tôi đầy thù hận. Đây chính là gia đình tôi, những người mà tôi từng đặt lên đầu quả tim.
Ba tôi vung tay tát mạnh: “Mạng của mày là tao cho, chỉ là dội dầu thôi, đâu có lấy mạng mày, gào cái gì mà gào!”
Tôi trừng mắt nhìn ông ta, hận không thể bò dậy giết chết họ.
“Con tiện nhân, mày dám trừng mắt với ba mày, tao đánh ch.t mày!”
Ba tôi cầm cây gậy bên cạnh, liên tục đánh lên người tôi.
Những vết phồng vừa nổi lập tức vỡ tung, má/u chảy ròng ròng.
Tôi đau đến mức không thể thở, em gái lại cười nham nhở nói: “Chị ơi, sao chị lại dám trừng ba? Ba cho chị mạng sống, chị không thể ngoan ngoãn một chút sao?”
Tôi trừng mắt nhìn họ, rồi bị chính ba mình đánh đến ch.t.
Ch.t cũng tốt, coi như là giải thoát.
Nếu có thể khiến họ xuống địa ngục, tôi nguyện trả giá mọi thứ.
2.
Mở mắt ra lần nữa, em gái đang mắng người phục vụ.
Nhìn người phục vụ đang cúi đầu, tôi mỉm cười.
Lần này, đến lượt họ xuống địa ngục rồi.
Em gái Ngô Giai Kỳ với vẻ mặt ghét bỏ: “Mắt cô mù à? Không thấy nước lẩu đã cạn rồi sao? Lấy lương mà không làm việc, tin không tôi sẽ bảo ông chủ đuổi cô luôn đấy?”
Ngô Giai Kỳ lúc nào cũng vậy, đắc thế thì không tha, chưa bao giờ chịu thiệt.
Người phục vụ nhỏ giọng giải thích: “Xin lỗi, giờ đang bận quá, tôi sẽ đi lấy nước dùng ngay.”
Ngô Giai Kỳ hừ lạnh một tiếng: “Cỡ cô ấy à, cả đời cũng chỉ xứng làm phục vụ. Lúc đi học không học được gì, giờ đến phục vụ cũng không làm nổi.”
Nó nhìn người phục vụ như đang nhìn một đống rác.
Người phục vụ liếc Ngô Giai Kỳ, quay người bỏ đi.
Ngô Giai Kỳ không chịu, đập bàn yêu cầu gọi quản lý ra.
Tôi biết, lát nữa người ra không phải quản lý, mà là một bình nước sôi sùng sục.
Kiếp trước, Ngô Giai Kỳ kéo tôi ra chắn trước mặt, khiến tôi bị bỏng 65%, khuôn mặt hoàn toàn bị hủy hoại.
Trong lúc tôi nằm trong bệnh viện được cấp cứu, cái gọi là “gia đình” đã viết thư tha thứ công khai trước mạng xã hội, nhận được sự thương cảm của cả nước, họ trở thành những người nổi tiếng trên mạng.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía bếp, người phục vụ đang từ từ bước ra.
3.
Tôi mỉm cười nhìn em gái, cầm điện thoại bên cạnh: “Tôi đi vệ sinh một lát.”
Ngô Giai Kỳ bĩu môi, bịt mũi đầy ghét bỏ, như thể nó là tiên nữ, không bao giờ đi vệ sinh vậy.
Tôi bật ghi âm trên điện thoại, nhanh chóng đi về phía nhà vệ sinh.
Vừa đến cửa, tôi đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Ngô Giai Kỳ.
Thật là thảm!
Còn thảm hơn tiếng hét của tôi ở kiếp trước nhiều.
Tôi không lập tức quay lại, thản nhiên bước vào nhà vệ sinh.
“Ngô Tiểu Khê, mau quay lại đây!” Đó là tiếng gọi của mẹ tôi.
Quay lại làm gì? Tôi còn phải giải quyết việc cá nhân chứ!
“Cứu mạng… cứu mạng… giết người rồi!”
Ngô Giai Kỳ gào thét khản cả giọng.
……
Bên ngoài hỗn loạn, tôi dùng nước lạnh rửa mặt.
Không vội, cứ từ từ, những nỗi đau tôi phải chịu ở kiếp trước, lần này tôi sẽ trả lại từng chút một.
Tôi ngẩng đầu nhìn vào gương, người phụ nữ trong gương rất xinh đẹp, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ ác nghiệt và lạnh lùng.
4
Khi tôi bước ra, Ngô Giai Kỳ đang khóc lóc như quỷ gào sói tru, mẹ thì đang đè người phục vụ xuống mà đánh, còn quản lý thì đứng cạnh ba, không ngừng xin lỗi.
Kiếp trước họ không hề phản ứng dữ dội như vậy, ít nhất thì người phục vụ không bị đánh. Họ chỉ ồn ào đòi nhà hàng lẩu bồi thường tiền mà thôi.
Thấy tôi đi tới, Ngô Giai Kỳ lập tức cầm nồi lẩu hướng về phía tôi hất tới.
Nó hét lên:
“Ngô Tiểu Khê, tại sao chị lại bỏ đi? Dựa vào đâu mà chỉ có mỗi mình tôi bị bỏng? Tôi không cam tâm!”
Tôi nhanh chóng né sang bên:
“Cô là ai? Con quỷ xấu xí từ đâu đến mà dám làm loạn ở đây? Chắc chắn cô có vấn đề thần kinh. Tôi sẽ gọi ngay bệnh viện tâm thần đến bắt cô.”
Cuối cùng, tôi cũng có thể mắng nó là “quỷ xấu xí.”
Trước đây, lúc đánh tôi, nó luôn vừa đánh vừa mắng như vậy.
Tôi đã đoán trước nó sẽ không cam lòng, nên né rất nhanh. Nhưng người phía sau lại gặp họa.
Nồi lẩu đỏ sôi sùng sục bị hất trúng một bà lão đứng gần đó.
“Á… đau quá! Cứu tôi với…”
Bà lão vừa kêu lên một tiếng đã ngất xỉu.
Phía sau bà là hai người phụ nữ trung niên hoảng hốt kêu to:
“Mẹ!”
Một người cúi xuống chăm sóc bà lão, một người chạy đi gọi người thân.
Chỉ chốc lát sau, bốn người đàn ông lực lưỡng xuất hiện trước mặt Ngô Giai Kỳ.
5
Ngô Giai Kỳ sợ hãi lùi lại liên tục.
Ba mẹ lập tức đứng chắn trước mặt nó, ánh mắt đầy hung dữ nhìn tôi.
Ngô Giai Kỳ không cam tâm, hét lên:
“Ngô Tiểu Khê, tại sao chị phải né? Rõ ràng tôi hất vào chị, tất cả đều tại chị! Nếu chị không né, bà ấy đã không bị thương!”
Rồi nó quay sang bốn người đàn ông kia, nói:
“Các anh bắt chị ta bồi thường đi. Chị ta xinh đẹp thế kia, có thể bán được rất nhiều tiền.”
Nghe những lời này từ Ngô Giai Kỳ, tôi chẳng hề ngạc nhiên. Đó chính là con người của nó.
Tôi thản nhiên đáp:
“Người phụ nữ với khuôn mặt không thể nhìn nổi kia, tôi không quen. Tôi đề nghị các anh báo cảnh sát. Ở đây có camera giám sát, lại có rất nhiều người quay video. Ai là người hất nồi lẩu, đều rõ ràng hết cả.”
Ngô Giai Kỳ muốn chối cũng không được.
Ba tôi hừ lạnh một tiếng, mẹ tôi thì vừa khóc vừa nói:
“Tiểu Khê, Giai Kỳ đã rất đáng thương rồi, con giúp em nó một lần được không?”
Tôi cười nhạt, mặt đầy vẻ khinh miệt:
“Đừng nói nhảm. Nó không có ý tốt, tự làm tự chịu, đáng đời!”
Vừa dứt lời, bên ngoài xe cấp cứu đã đến.
Họ vội vã đưa Ngô Giai Kỳ vào bệnh viện, còn tôi thì không đi theo. Ba mẹ chỉ tay vào mặt tôi mà mắng chửi, tôi cũng không thèm để tâm.
Trong đầu tôi lúc này, chỉ hiện lên hình ảnh họ trói tôi lại, vừa đánh vừa mắng, còn trong lúc tôi bị ép uống thuốc ngủ để mê man, họ mở livestream khóc lóc bán thảm.
Họ phơi bày toàn bộ vết thương trên cơ thể tôi cho cư dân mạng xem, nhận được sự thương cảm và những khoản quyên góp của người “tốt bụng.” Họ lập nhiều nhóm trò chuyện, mỗi ngày đều đăng ảnh và video về tình trạng bi thảm của tôi. Ai không chịu được thì cứ tiếp tục chuyển tiền cho họ.
Với kiểu người như họ, nếu không có sự chuẩn bị đầy đủ, tôi tuyệt đối không tiếp cận.
Tôi lần lượt hỏi những người đã quay lại video, yêu cầu họ gửi cho tôi bản quay, đặc biệt là khoảnh khắc “xuất sắc” khi Ngô Giai Kỳ hất nồi lẩu.
Lần này, tôi muốn xem họ làm cách nào để diễn vai đáng thương nữa.
6
Tôi mua ba chiếc camera giấu kín và lắp ở những góc khuất trong nhà.
Sau đó, tôi thu dọn hành lý và trở lại trường học.
Còn nửa năm nữa là tốt nghiệp, thực tập tại đơn vị mà ba mẹ tôi đã biết. Nhưng tôi quyết định từ bỏ công việc này.
Nhân lúc ở trường an toàn hơn, chi phí cũng thấp hơn, tôi muốn dồn sức mạnh để bảo vệ bản thân.
Tôi đặt mua rất nhiều dụng cụ tự vệ trên mạng và đăng ký khóa học một đối một về taekwondo và tán thủ tại câu lạc bộ của trường.
Vừa chạy bộ xong, mẹ tôi gọi điện tới:
“Tiểu Khê, em gái con đang ở bệnh viện Nhân Dân, con mau qua đó chăm sóc nó.”
Bà ta ra lệnh một cách đanh thép.
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời, khuôn mặt hoàn toàn lãnh đạm.
Không kìm được mà nhớ lại kiếp trước, khi tôi một mình nằm trong bệnh viện, họ bận rộn lo đòi bồi thường, ngay cả thuê người chăm sóc cũng tiếc tiền.
Đến lượt Ngô Giai Kỳ, tất cả mọi người đều phải xoay quanh nó.
Thấy tôi không đáp lại, mẹ gào lớn qua điện thoại:
“Ngô Tiểu Khê, mày có còn là người không? Mau bắt xe qua đây ngay!”
Tôi bật cười khẽ, giọng đầy mỉa mai:
“Bà quên rồi sao? Nó chính là người đã cầm nồi lẩu hất vào tôi. Tôi không phải thánh mẫu, làm sao có thể chăm sóc kẻ muốn giết tôi?”
Ngô Giai Kỳ, nó đáng đời.
Mẹ tôi tức giận đến mức tôi nghe thấy tiếng ly vỡ tan tành.
“Ngô Tiểu Khê, con là chị, chẳng lẽ không thể rộng lượng một chút sao? Giai Kỳ đâu có cố ý, nó chỉ là tâm trạng không tốt thôi!”
Đây chính là câu nói mà từ nhỏ đến lớn tôi đã nghe vô số lần.