Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 97
Nhị ca có bệnh, bệnh nặng.
Tiêu Văn Việt còn chưa bước ra khỏi cửa viện Tiêu Vân Chước đã đụng phải một hạ nhân từ trước mặt.
Đối phương hoảng sợ chạy tới, nhìn thấy Tiêu Văn Việt cũng giật mình, vội vàng nói: “Bái kiến nhị thiếu gia…Nhị thiếu gia, không tốt rồi, đêm qua đại thiếu gia rơi xuống nước, vừa mới được người nâng trở về…”
Tiêu Văn Việt kinh ngạc, quay đầu nhìn lại Tiêu Vân Chước, tựa như muốn nhìn thấy vẻ kinh hoàng thất thố trên mặt nàng.
Nhưng Tiêu Vân Chước vẫn bình tĩnh gật đầu, ném cành cây trong tay rồi phủi phủi tro bụi, giống như hoàn toàn không liên quan gì đến mình.
Tiêu Văn Việt cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Đại ca cứ luôn tranh đoạt với hắn, cũng thích khoe khoang, khoe tài học, năng lực, sự coi trọng của phụ thân, khi còn nhỏ cũng khoe muội muội thích hắn hơn.
Nhưng bây giờ xem ra, Tiêu Vân Chước hoàn toàn không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của bọn họ, như vậy công bằng hơn rất nhiều.
Đại ca rơi xuống nước, rơi cũng thật tốt đấy.
Ngày tết, cuối cùng cũng có một chuyện vui.
Cả người Tiêu Văn Việt như bừng sáng: “Đại ca chịu khổ, ta thân là đệ đệ cũng phải đi xem một chút. Tiểu muội có rảnh không, cùng đi đi, nếu lỡ như có chuyện gì thì cũng có thể gặp mặt được lần cuối.”
“Nghĩ hay đấy.” Tiêu Vân Chước liếc mắt nhìn hắn.
Suốt ngày trong đầu nghĩ gì vậy?
Người âm u như vậy, sao không chui vào một góc làm một con giun vặn vẹo trong đó luôn đi?
Tiêu Văn Việt cũng không tức giận, bước chân thoải mái đi cùng Tiêu Vân Chước đi về phía chỗ ở của đại ca.
Không phải Tiêu Vân Chước không lo lắng, chỉ là nàng biết có lo lắng cũng vô ích. Hơn nữa, nàng vừa đi vừa bấm đốt ngón tay tính thử, đại ca nhiều nhất chỉ bị cảm lạnh, tính mạng tuyệt đối không có vấn đề. Trước đó nàng còn cho hắn một đồ vật hộ thân, chỉ cần hắn ngoan ngoãn nghe lời thì tất nhiên sẽ có tác dụng.
Lúc Tiêu Vân Chước đến, cả nhà đã tập trung đông đủ.
Khương thị nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, trong ánh mắt còn có vài phần châm chọc và khiêu khích, dường như muốn nói với nàng rằng hết thảy giãy dụa và lên án cũng đều tốn công vô ích.
Ánh mắt dò xét và khinh thường ngạo mạn đến mức khiến Tiêu Vân Chước cảm thấy chướng mắt.
Cả nhà này đối xử với Khương thị thế nào thì nàng căn bản không quản được, cũng chẳng có hy vọng gì, nhưng nếu người này lại làm phiền nàng thì nàng phải xem xét đến việc chiêu một tiểu quỷ tới, làm bà ta mù mắt! Cho dù có phải chịu báo ứng do huyết thống thì cũng không thể nương tay!
Tiêu Vân Chước không chút khách khí mà trừng mắt nhìn lại, toàn thân lộ ra cảm giác bướng bỉnh.
“Con thật sự không sao mà, tuy bị rơi xuống nước nhưng được người vớt lên rất nhanh, không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là lão sư hoảng sợ một hai phải bảo người nâng con về.” Tiêu Văn Dũ cũng rất bất đắc dĩ nói.
Trong lòng lão thái thái căng thẳng: “Mùa đông nước lạnh, rơi xuống nước nhất định sẽ bị lạnh cóng…”
“Tổ mẫu yên tâm, ngày thường con có tập võ cường thân cũng có chút tác dụng.” Tiêu Văn Dũ nhìn Tiêu Vân Chước: “Nói thật ra, con có thể trở về an toàn thế này cũng là nhờ có muội muội.”
Vừa nói vậy xong, mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Vân Chước.
“Huynh đưa tiền, là huynh nên được.” Tiêu Vân Chước nhếch môi, hài lòng với thái độ nghe lời của hắn.
Nếu không phải ngày ngày đeo đồ vật mà nàng đưa cho thì nhất định không thể dễ dàng hóa giải kiếp nạn này như vậy.
“Ngươi thật đúng là đồ thấy tiền sáng mắt, mới trở về mà đã vớt được không ít thứ tốt từ chỗ đại ca ngươi rồi. Hôm nay lại còn bảo phụ thân cho ngươi năm trăm lượng bạc, có bao nhiêu của cải mới đủ cho ngươi đây? Nhớ ngày đó ngươi trở về mang theo không ít vàng bạc tài bảo, hiện giờ xem ra, quả thật lai lịch bất chính mà!” Khương thị chán ghét nói.
Năm trăm lượng? Tiêu Vân Chước liếc mắt nhìn nhị ca.
Nàng nói rồi mà, người này có bệnh. Người khác làm trung gian đút túi kiếm lời, còn hắn thì sao? Cho thêm nữa, lại còn không nói, mà không nói thì lại thành thiếu nợ.
“Câm miệng lại!” Lão thái thái tức giận.