Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 93
Tiêu Trấn Quan vừa rời đi, Khương thị liền oán độc nhìn nàng: “Bây giờ ngươi vui chưa?”
“Vui lắm.”
Vốn dĩ Tiêu Vân Chước cũng không cảm thấy gì, nhưng nếu Khương thị đã hỏi thì nàng lập tức nhếch môi: “Vẫn là nhờ biểu muội Khương gia nhất quyết kéo ta đến đây xem náo nhiệt, nhờ ta giúp giải quyết chuyện này. Ta suy đi nghĩ lại, thấy hai người bởi vì một Điền quản gia mà cãi nhau cũng không đáng, chi bằng để ta đưa ông ta đi một đoạn đường. Bà xem, hiện tại thì chuyện của Điền quản gia đã chẳng còn quan trọng nữa rồi, đúng không?”
Điền quản gia trước đó chỉ là giữ lại hay không giữ lại, nhưng bây giờ đã khác, vứt bỏ nữ nhi gia chủ, tội danh lớn như vậy có đánh c.h.ế.t thì cũng không ai truy xét.
Khương Nguyên đứng ngay ở ngoài cửa, sắc mặt trắng bệch.
Nàng ta vội vàng bước tới, vừa khóc nức nở vừa nói: “Cô mẫu…Con, con chỉ muốn nhờ biểu tỷ giúp đỡ cầu tình…”
Nào đâu biết giữa cô mẫu và Tiêu Vân Chước lại có chuyện xưa như vậy!
Chẳng trách trước đó cô mẫu tránh Tiêu Vân Chước, không trừng phạt, hóa ra là bị Tiêu Vân Chước nắm lấy nhược điểm!
Nhưng nàng ta thì hay rồi, cái gì cũng không biết, lại muốn kéo Tiêu Vân Chước lại đây xem một hồi kịch, ngược lại ép nàng phải nói hết sự thật ra, làm cô mẫu mất mặt, nhất định cô mẫu sẽ nổi giận với mình!
Khương thị cũng khá hoang mang lo sợ.
Nhưng ở trước mặt Tiêu Vân Chước, bà ta cũng không muốn mất mặt.
Bà ta cười giận dữ nói: “Chước nhi, dù sao thì ta cũng là mẫu thân của ngươi, ngươi hại ta như vậy, chính mình sẽ ra sao? Phụ thân ngươi nhất định sẽ không thể hưu ta, ta vĩnh viễn là đương gia chủ mẫu của nhà này! Mà ngươi thì sao, là thứ đồ đại bất hiếu! Phụ thân ngươi chỉ nhất thời thương ngươi thôi!”
Bà ta có gì phải sợ chứ? Trong nhà này chỉ có một nữ chủ nhân là bà ta thôi.
Trưởng tử của bà ta sắp tham gia khảo thí, nhị nhi tử sắp leo lên được Tam vương gia, nha đầu Tiêu Vân Chước này làm tổn thương bà ta chính là tổn thương chính mình, vinh nhục nhất thể, cho nên việc này vĩnh viễn sẽ không thể truyền ra bên ngoài.
Thể diện của bà ta vẫn sẽ như cũ.
Chỉ là phải chịu đựng lửa giận và hoài nghi của trượng phu một thời gian mà thôi.
Nghĩ như vậy, Khương thị cảm thấy nhẹ nhõm hơn, trong tay không còn nắm nhược điểm, sau này nha đầu c.h.ế.t tiệt này còn có thể uy h.i.ế.p bà ta được nữa sao?
Tiêu Vân Chước cau mày nhìn bà ta.
Có lẽ mối ràng buộc giữa nàng và Khương thị quá sâu, các quẻ và các tướng mạo khác nàng đều có thể tính được rất chuẩn, nhưng lại thực sự không thể hiểu được Khương thị.
“Ngươi nhận định ta xui xẻo…chỉ là bởi vì biến cố trùng hợp xảy ra trong nhà thôi à?” Tiêu Vân Chước khó hiểu.
Khương thị không biết về tướng thuật, càng sẽ không biết suy luận bát quái, sao có thể chắc chắn thế được? Cho dù cảm thấy nàng xui xẻo, theo lý mà nói, cũng không hận đến mức vứt bỏ nàng thế chứ?
Khương thị căng thẳng trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi chính là đồ sao chổi!”
Tiêu Vân Chước cười ha hả một tiếng.
Nàng có thể gia nhập Thần Ẩn Môn là bởi vì từ khi sinh ra đã có thể phân biệt âm dương, sau lại hấp thu vô số âm khí nên tạo thành thể chất đặc biệt, còn cơ duyên xảo hợp được sư phụ cứu, nhưng cũng chỉ có thể thôi. Nàng đoản mệnh đều là do nuôi dưỡng, hoàn toàn không phải là do bẩm sinh.
Sư phụ đã sớm tính qua bát tự cho nàng, nàng không chỉ không xui xẻo mà nếu không phải chịu một kiếp nạn như vậy thì tất sẽ có gia đình thịnh vượng, trường thọ trôi chảy!
Khương thị muốn nàng hoài nghi hung cát của chính mình sao?
Cả đời này nàng sẽ không bao giờ tự ti về bát tự số mệnh của mình!
“Bà mới xui xẻo ấy!” Tiêu Vân Chước trả về một câu, sau đó tiêu sái quay đầu đi, để lại cho Khương thị một bóng dáng dứt khoát.
Nàng vừa đi, Khương Nguyên thận trọng bước tới: “Cô mẫu…”
“Ai bảo ngươi nhiều chuyện!” Khương thị rống lên, phát tiết lửa giận một chút, sau đó mới nói: “Được rồi, ta muốn im lặng, con cũng ra ngoài đi.”
Khương Nguyên cảm thấy tủi thân, chỉ thấy mình quá xui xẻo.
Tiêu Vân Chước thật biết gây họa cho người, rõ ràng trong lòng đã có tính toán, gì cũng biết hết, thế mà còn giả vờ vô tội, làm hại nàng ta bị cô mẫu mắng!
Trong Tiêu gia, ngoại trừ Tiêu Vân Chước, lúc này không một ai vui vẻ cả.
Năm mới đến gần, Tiêu Vân Chước lại bắt đầu bảo người treo đèn lồng nhỏ ngoài sân, tạo không khí vui mừng.
Mà Tiêu Trấn Quan, một nam nhân cao lớn lúc này lại đang giận đến đỏ mắt, quỳ gối trước mặt lão thái thái, trước tiên nói lão thái thái ăn một viên hộ tâm hoàn rồi mới dám kể hết mọi chuyện ra.
“Đều là nhi tử vô năng, ở ngay dưới mí mắt mà lại để Khương thị làm ra loại chuyện này…” Tiêu Trấn Quan hối hận không thôi nhưng lại không thể làm gì được: “Nhi tử đã sai người đánh Điền quản gia sống dở c.h.ế.t dở, rồi ném tới thôn trang cho ông ta tự sinh tự diệt. Nhưng Khương thị… sau này nhi tử cũng không biết phải lấy thái độ như thế nào để đối xử với nàng…”
Lão thái thái cũng kinh ngạc.
Trong tay bà ấy còn đang cầm danh mục các vở kịch, đang định chọn một vở hay để buổi tối bảo tiểu nha đầu cùng đến xem.
Ai mà ngờ được rằng, vở kịch trên sân khấu còn chưa bắt đầu mà trong nhà đã bắt đầu hát!
Bà ấy cũng ngơ ngác.
Bà ấy biết Khương thị không có đức hạnh cho lắm, nhưng không ngờ lại không đáng tin cậy như vậy. Bà ấy nhớ rằng khi hài tử đi lạc, Khương thị cũng khóc lóc kể lể rất nhiều…
Lão thái thái chỉ cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt!
“Trong chuyện này Chước nha đầu đã phải chịu ấm ức rất lớn! Bị mẫu thân thân sinh vứt bỏ, mấy năm nay sao có thể chịu đựng được? Con làm phụ thân, nếu không cho nàng một câu trả lời rõ ràng thì sau này hài tử này sẽ lạnh lòng đến bao nhiêu?” Lão thái thái không dám nghĩ tiếp: “Trách không được! Thật đúng là trách không được, từ sau khi trở về nàng vẫn không xa không gần, ta còn tưởng nàng chưa quen lắm, nhưng bây giờ xem ra, nàng còn thấu hiểu hơn ai hết, biết chuyện xưa khó nói nên ai cũng không tin!”
Liệu có thể tin tưởng rằng phụ thân sẽ cho nàng một lời giải thích?
Hay là tin tưởng rằng mấy huynh đệ của mình sẽ vì mình là đối nghịch với mẫu thân?
Từ góc nhìn của nha đầu, nhìn thế nào cũng cảm thấy mình như một kẻ bị ruồng bỏ!