Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 691
Tiêu Trấn Quan dẫn binh xuất chiến, lấy mình làm mồi nhử, thiết kế bẫy rập chôn g.i.ế.c mấy vạn tướng sĩ Bắc Đình. Tiêu Văn Dũ thừa loạn truy kích, một lần hành động đẩy lùi quân địch, g.i.ế.c vào vương đình Bắc Đình, giành đại thắng.
Cùng năm, Tiêu Văn Việt c.h.ế.t bệnh.
Phụ tử ba người Tiêu gia rời nhà mười hai năm, Tiêu Văn Dũ đỡ quan tài trở về.
Trước cửa nhà, Tiêu Văn Yến hai mắt đỏ bừng nghênh đón quan tài của phụ huynh.
Nhìn quan tài của phụ thân ruột thịt… thương tâm, nhưng nhìn quan tài của nhị ca, lại càng thương tâm hơn.
Lại nhìn đại ca, nhiều năm gian nan vất vả, khí tức sát phạt nghiêm khắc đã đầy người.
Tiêu Văn Dũ nhìn thấy Tiêu Vân Chước và Tiêu Văn Yến, khóe miệng cong lên, giọng nói trầm khàn cũng không có bao nhiêu thương cảm, chỉ nói: “Chỉ chớp mắt tam đệ đã trưởng thành rồi, mấy năm nay trong nhà nhờ có đệ.”
“Nhắc tới cũng thật trùng hợp, năm đó tiểu muội ngươi rời nhà cũng là mười hai năm, bây giờ chỉ chớp mắt đã lại là mười hai năm. Chẳng qua tuy hiện nay cảnh còn người mất, nhưng cũng không cần đau buồn quá mức. Phụ thân và nhị đệ trước khi qua đời đều đã dặn dò trước, cũng không có chút oán niệm và luyến tiếc nào.” Tiêu Văn Dũ nhìn qua quả thật không quá để bụng.
Hắn đã sớm thương tâm rồi.
Trận chiến Bắc Đình này đã tiêu tốn quá nhiều thời gian, thân thể của nhị đệ… mười năm trước đã cảm thấy sắp chết, kết quả chịu đựng, vượt qua từng cửa ải, hắn nói muốn sống sót nhìn thấy Bắc Đình bị diệt, thật đúng là sống được.
Từ điểm này mà nói, hắn cũng thấy vui cho nhị đệ.
Tựa như tiểu muội trước đây đã từng nói, người cuối cùng cũng phải chết, hắn không thể cầu nhị đệ sống lâu trăm tuổi được mà đúng không?
Nhị đệ trong lòng người Bắc Đình cũng là tồn tại vừa nghe đã sợ mất mật, mấy năm nay hắn đã bày ra không ít mưu kế, hắn cảm thấy mình sống không được lâu, cho nên lần cuối cùng, vốn định dùng mình làm mồi nhử, chẳng qua phụ thân lại cảm thấy thân phận của mình càng thích hợp hơn.
“Phụ thân nói, những chuyện năm đó mẫu thân có sai, ông ấy cũng có lỗi, là ông ấy mắt điếc tai ngơ, quá mức dung túng, cho nên mới hại trong nhà như vậy. Nếu không phải muội trở về lật ra chân tướng để ông ấy tỉnh táo lại thì hiện giờ người của Tiêu gia, cho dù c.h.ế.t hết cũng không khiến người ta cảm thấy đáng tiếc chút nào.”
“Cho nên tất cả những gì nhị đệ làm vốn nên là ông ấy làm mới đúng. Lần này nhị đệ không thể sống sót trở về kinh, phụ thân không muốn hắn một mình lưu lại Bắc Cảnh, cho nên nguyện ý lấy chính mình đổi lấy Bắc Đình không còn sức chiến đấu. Tuy ông ấy c.h.ế.t nhưng lại đáng giá, các ngươi cũng đừng có tiếc nuối gì nữa, về phần thì cốt này…Nhị đệ nói, sau khi hắn chết, phải chôn vùi vào Vạn Cốt Pha. Còn nữa… hắn vốn nghĩ, sau khi c.h.ế.t làm thần tiên ông, ỷ vào quan hệ của muội, làm người hay làm quỷ cũng không chịu thiệt được, nhưng hắn còn thiếu mẫu thân một mạng, hắn muốn trả lại. Với hắn mà nói, đó là thể diện, mong muội chớ nên từ chối.”
Tiêu Văn Yến gần như không tiếp nhận nổi.
Tiêu Vân Chước nghe xong lại gật đầu, không có ý kiến.
Trước khi nhị ca xuất chinh, thật ra nàng đã có thể cảm nhận được một chút.
Tính tình của người nọ bướng bỉnh hơn nàng nhiều, đã nhận thức chuyện cần làm thì kéo lại không được, nếu thân thể kia được nuôi trong nhà, lại tìm đại phu chăm sóc giống như Oanh Nhứ thì có lẽ còn có thể sống thêm mười năm.
Chỉ là mỗi người có chí riêng, nếu hắn thật sự cam tâm ở trong nhà trông coi căn phòng trống rỗng, vậy hắn cũng không phải là Tiêu Văn Việt nữa.