Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 672
Trong khoảng thời gian ngắn, việc lớn trong kinh lần lượt xảy ra.
Mà Tiêu Vân Chước bên này cũng đang không được yên ổn.
Sáng sớm khi nàng vừa mới từ Ti Thiên Đài trở về Độ Linh Các đã có tên bắn lén phá không mà đến, bay thẳng đến ngực nàng. Tùng Thúy phản ứng cực nhanh, lập tức chém tên bắn lén kia sang một bên.
Thích khách chạy cũng nhanh, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng.
Như vậy cũng thôi đi, sau khi trở về Độ Linh Các, đồ ăn còn bị hạ độc.
Gần đây nàng cũng coi như xuất thân từ tai họa, hơn nữa tai kiếp này còn là từng đợt từng đợt, cho nên nàng hết sức cẩn thận. Hoặc là nói, từ sau khi nhìn thấy Tịch Chiếu quận chúa vào kinh, nàng đã cảm thấy không quá an ổn, khắp nơi cẩn thận từng li từng tí né tránh.
Những quỷ hồn xếp hàng ở Độ Linh Các cũng bắt đầu trực ban, cửa trước cửa sau đều phải trông coi, tránh có người nhân cơ hội làm loạn.
Đêm qua có người lén lút lẻn vào, lén lút rắc đồ lên một số nguyên liệu nấu ăn. May mà Tiêu Vân đã trở về sớm, mấy hài tử trong thiện đường còn chưa ngủ dậy, cho nên kịp thời tiêu hủy những nguyên liệu nấu ăn kia.
Chỉ là ngày ngày phòng trộm, chắc chắn sẽ có lúc không phòng nổi.
Bản thân Tiêu Vân Chước cũng có chút bản lĩnh giữ mạng, nhưng nàng cũng không hy vọng chuyện như vậy sẽ tiếp tục xảy ra, lỡ như những hài tử phía sau bị liên lụy thì không hay.
Cũng bởi vậy, Tiêu Vân Chước trước tiên xin nghỉ.
Sau đó để Tiết Kính bắt trộm thay nàng.
Tiết Kính có nhân thủ, làm việc quyết đoán, mà nàng… tin tức linh thông.
Trước đây nàng rất ít khi chủ động tìm người khác giúp đỡ, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải ngàn ngày phòng trộm, nàng lại cảm thấy vận dụng chút “nhân mạch” của mình cũng không có gì…
Tiêu Vân Chước vẽ không ít bùa chú, bắt đầu chiêu quỷ ở Độ Linh Các. Tất cả những quỷ chiêu mộ đều là quỷ đi lang thang trong kinh thành. Tiếng chuông vừa vang lên, quỷ trong Độ Linh Các đã nhiều hơn.
“Ngày ấy ta có nhìn thấy! Ta thấy từ phủ Tịch Chiếu quận chúa có bay ra một bóng đen, ta còn sống đến từng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên ta thấy hồn phách vừa rời thể đã tự thiêu cháy bản thân!” Một con quỷ trong đó vẻ mặt hưng phấn nói.
Trong lòng Tiêu Vân Chước rất rõ ràng, âm khí trên người Tịch Chiếu quận chúa rất nặng, mấy năm nay chắc chắn đã dùng không ít bảo vật hộ thân mới có thể sống tạm đến lúc này. Nhưng người vừa chết, chút âm khí còn sót lại trên người năm đó đã không áp chế nổi, một con quỷ mới không chịu nổi nhiều âm khí không thuần như vậy, trực tiếp tiêu tan.
Nhưng chuyện này đối với Tịch Chiếu quận chúa cũng nằm trong dự liệu.
Nàng ta cũng biết dùng bảo vật hộ thân, sao có thể không biết kết cục sau khi mất đi bảo vật hoặc là tử vong chứ?
“Các ngươi chú ý giúp ta, chỉ cần cung cấp tin tức về những người và quỷ có liên quan tới Tịch Chiếu quận chúa, Tiêu Vân Chước ta sẽ tặng bạc cho con cháu đời sau của các ngươi để bày tỏ lòng cảm ơn.” Tiêu Vân Chước nói rất nghiêm túc.
Thốt ra lời này, mọi người lại bắt đầu líu ríu.
Bọn họ là quỷ, cũng không phải oán quỷ, ở lại trên đời này chính bởi không yên lòng với người thân.
Nỗi khổ thế nhân, hơn phân nửa đến từ nghèo khó.
Tiêu Vân Chước bỏ tiền mua tin tức, bọn họ cố gắng hơn một chút là có thể khiến con cháu nhà mình được hưởng lợi, sao có thể không đồng ý?!
“Tiêu đại sư, Tiêu đại sư, ta không biết cái này có tính được không… Trong ngõ nhỏ của chúng ta, cái người bán mì Dương Xuân kia! Mì nhà hắn ăn không ngon chút nào, ngày thường một ngày cũng bán không được mấy bát mì, nhưng mấy ngày nay đột nhiên làm ăn tốt lên hẳn! Luôn có người ngồi ở chỗ đó ăn mì, ăn chậm lắm, còn thường thường nhìn quanh rồi nhìn tới chỗ ngài bên này, ngài nói có phải có vấn đề gì không!?” Có quỷ hồn lão thái thái tò mò nói.