Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 669
Nhưng triều đình đã hạ lệnh cấm, bất kỳ người nào trong dân gian cũng không được nói đến việc này, người trái lệnh g.i.ế.c không tha.
Từ khi Càn Hòa Đế đăng vị tới nay, rất ít hạ trọng lệnh, cho nên lúc này vừa ra lệnh cấm, mặc dù có người thật lòng đồng tình cho Tịch Chiếu nhưng cũng không dám mở miệng nói.
Ngược lại có vài người có tâm mưu đồ đứng ra kích động dư luận, nhưng rất nhanh đã bị c.h.é.m đầu bên đường, g.i.ế.c một người răn trăm người.
Trong toàn bộ sự việc, người mờ mịt nhất chính là Tứ vương gia.
Lúc này người đang ở Vương phủ, sợ tới mức ngày ngày khóc sướt mướt.
Vương gia bản triều, mười lăm tuổi đã có thể xuất cung kiến phủ. Tứ vương gia hiện nay cũng mới mười sáu mười bảy tuổi, mẫu phi của hắn địa vị không cao, hơn nữa dung mạo bản thân cũng không tuấn mỹ. Trong các vị hoàng tử, hắn rất bình thường không có gì đặc biệt cho nên không được bệ hạ thích. Mặc dù đọc sách coi như không tệ, nhưng Càn Hòa Đế rất ít tán dương hắn.
Hiện giờ không hiểu sao lại chọc phải chuyện này, Tứ vương gia chỉ cảm thấy trời cũng sắp sập.
Trong mắt hắn, phụ hoàng không thể nào bỏ qua cho hắn…
Nhưng hắn ta cảm thấy mình vô tội thật!
Hắn là một Vương gia không được sủng ái, thấy Tịch Chiếu quận chúa cũng không dám kiêu căng, vô cùng khách khí với người ta. Thấy nàng ta giống như muốn đồng hành với mình, hắn liền vui vẻ đồng ý, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, hắn lại đột nhiên động sát tâm…
Nghe nói hiện tại một nhóm thuộc thần của Tịch Chiếu quận chúa quỳ gối ở cửa cung, cầu phụ hoàng thả người, cũng cầu phụ hoàng phạt nặng hắn…
Mặc dù phụ hoàng còn chưa trả lời, nhưng đám thuộc thần kia đã có người tự sát để bức bách!
Chuyện càng ngày càng lớn, hắn cảm thấy sớm muộn gì phụ hoàng cũng sẽ xuống tay với mình!
Chỉ là lúc này, cảm xúc của Càn Hòa Đế cũng không tệ như vậy.
Ông ta cũng không phải là không còn cách nào khác.
Lăng Tây Vương nhất định sẽ tạo phản. Nếu như thế, tất cả mọi người trong thành đều phải nghiêm tra, những người kia còn muốn ra khỏi thành? Qua ít ngày nữa, ông ta sẽ để Hình bộ dán bố cáo, báo cho bách tính biết sự ác độc của Tịch Chiếu, sau đó nghiền xương thành tro!
Mà giờ khắc này, ông ta gọi tất cả hoàng tử ngoại trừ Tứ vương gia tới.
“Tịch Chiếu quận chúa đột nhiên qua đời, các ngươi cảm thấy trẫm nên làm như thế nào? Lão tứ phạm phải sai lầm lớn như vậy, phải phạt như thế nào mới có thể trấn an dân tâm?” Càn Hòa Đế mở miệng hỏi.
Đại vương gia đứng ở một bên, ho khan hai tiếng: “Phụ hoàng, nhi thần luôn ngu muội, chuyện bực này… nhi thần vẫn nên nghe theo ý kiến của các đệ đệ đi…”
Càn Hòa Đế liếc măt nhìn hắn.
Đại nhi tử là người khôn khéo, đáng tiếc thân thể vô dụng.
Được rồi, việc này vốn không cần hắn xen vào.
Ông ta nhìn về phía lão nhị.
Lão nhị hiện tại trong mắt ông ta vẫn là thân mang tội, tên ngu xuẩn này phạm sai lầm nhiều hơn nặng hơn so với lão tứ, chẳng qua… người là phải phạt, nhưng không thể dễ dàng phạt như vậy. Ông ta muốn bỏ mặc hắn mấy ngày, khiến hắn tâm hoảng ý loạn, chờ đến khi hắn không tiếp nhận được lại c.h.é.m toàn bộ người của Quản thị nhất tộc. Ông ta ngược lại muốn nhìn xem, sau này lão nhị còn dám làm càn như vậy hay không!
“Nhi thần… nhi thần cảm thấy, là nên cho… cho Lăng Tây Vương một lời giải thích… Chẳng qua… Tứ đệ là nhi tử của phụ hoàng, thân phận cũng tôn quý giống như vậy, nếu như bồi mệnh vì việc này, vậy… vậy thì quá nặng…” Nhị vương gia ấp úng nói.
Càn Hòa Đế lạnh lùng nhìn hắn, cười lạnh một tiếng.
Lời này, một chữ cũng không đúng.
Cả ngày phỏng đoán suy nghĩ của ông ta, thế mà lại một chút cũng không thể phỏng đoán rõ ràng.
“Nghiêu nhi, ngươi nói xem?” Càn Hòa Đế lại nhìn chằm chằm Tam vương gia: “Nếu còn lừa gạt trẫm, sau này ngươi cũng không cần xuất phủ nữa!”
Hiện nay bên ngoài có Bắc Đình quấy nhiễu, bên trong có Lăng Tây Vương mưu toan làm loạn, làm nhi tử của ông ta không nên chỉ biết vui đùa. Nếu lão tam còn cà lơ phất phơ không biết tốt xấu, vậy nhi tử này cũng giống như lão nhị, đều là sống uổng phí.