Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 652
Nhưng người này thật sự nói đến đúng lý hợp tình như thế, nói rằng mình là nữ tử nên bên người cũng có nữ quan để dùng mới tốt! Tiêu Vân Chước liên tiếp giúp đỡ kinh thành tránh tai họa, yêu cầu nho nhỏ này của nàng… không thỏa mãn thì thậm chí cũng không quá hợp lý…
Hơn nữa cũng chỉ là chọn lựa Tinh quan mà thôi, nếu trực tiếp phủ quyết, cũng không quá thích hợp.
“Chỉ sợ khó có nữ tử nào hiểu những thứ này, cho dù ngươi có tâm đi chiêu mộ, cũng phải có người đáp lời mới được…” Mạc giám chính thở dài, tiểu nha đầu có lòng riêng, ông ta hiểu mà.
“Ta cảm thấy… có lẽ sẽ có người dám thử một lần.” Tiêu Vân Chước mở miệng nói.
Nếu bầu trời hắc ám đã bị bổ ra một khe hở nho nhỏ, như vậy nàng tin tưởng, sẽ có người men theo khe hở mà đến. Cho dù khe hở kia rất nhỏ, bốn phía vẫn tối tăm như cũ, nhưng chỉ cần một người đi thì sẽ có trăm người, ngàn người, vạn người xông tới, cuối cùng sẽ có một ngày nhìn thấy ánh sáng.
Tiêu Vân Chước cũng không phải thật sự bận rộn như vậy, chỉ là hiện tại thời cơ vừa vặn.
Mạc giám chính nhìn nàng vài lần, cuối cùng bảo nàng lui xuống. Chuyện tìm người, một mình ông ta nói còn không tính, còn phải đi chỗ Lại bộ đóng dấu nữa.
Chỉ là tuyển nhận các nhân vật nhỏ không nhập lưu thì trình tự vốn cũng không khó như vậy. Các bộ đều có lúc bận rộn, điều động nhân thủ cũng là chuyện thường xảy ra, nhưng trong tay người này xen lẫn nữ tử… xác thực là lần đầu tiên, cho nên Lại bộ bên này lại lề mà lề mề suy nghĩ hai ngày cuối cùng mới quyết định.
Không định cũng không được, Tiêu Vân Chước mỗi ngày đều để Thanh Lân vệ Tiết Kính chạy tới Lại bộ nha môn nhìn chằm chằm hỏi tiến độ…
Tiết Kính là người mặt đơ, nhìn qua rất xui xẻo. Hơn nữa Thanh Lân vệ lại là người của bệ hạ, cho nên mặt mũi không thể không cho.
Tiết Kính cũng không nghĩ tới, bản thân cứ bị lợi dụng như vậy.
Nhưng bệ hạ nói, hắn đi theo Tiêu Vân Chước, một là giám thị nhất cử nhất động của nàng, kịp thời báo cáo, hai là làm chân chạy thay nàng, nếu như là yêu cầu không quá lớn đều có thể làm thay nàng.
Cuộc sống của Tiêu Vân Chước hiện tại vừa buồn tẻ vừa nhàm chán, mỗi đêm ngồi trên Thừa Linh Trụ đó mấy canh giờ. Bộ dáng thành kính nghiêm túc, thật không nhìn ra có bất kỳ dị tâm nào.
Có Lại bộ gật đầu, đại kế thu nhận người của Tiêu Vân Chước cuối cùng cũng bắt đầu.
Lại bộ và Ti Thiên Đài phát ra một bố cáo.
Bố cáo này vừa phát, quả nhiên đưa tới một ít phong ba.
Trong dân gian, dám xung phong nhận việc không nhiều lắm, dù bọn họ cảm thấy ăn quan lương là tốt, nhưng cũng không có bao người có lá gan lớn như vậy. Chẳng qua trong các đạo quán ngoài thành, ngược lại có không ít đạo sĩ đến đây, trong đó còn có một số nữ quan.
Những nữ quan này chưa chắc đã cảm thấy hứng thú đối với chức quan, chỉ là có thể cảm nhận được ý nghĩa của chuyện bất thường này, cho nên mới đến đây.
Nói là cầu quan, chẳng bằng nói là làm gương.
Tinh quan tuổi phải mười hai trở lên, nhưng cho dù hạn chế độ tuổi rất thấp thì cũng không thấy mấy người còn trẻ đến đây.
Sau khi báo danh, còn phải cung cấp tên họ, bát tự. Vì tránh cho có người thân phận không rõ, ba đời đều phải điều tra rõ ràng.
Sau khi loại bỏ người khả nghi, Tiêu Vân Chước lại nhìn qua tướng mặt của tất cả mọi người.
Tướng mặt không thể đại biểu cho tất cả, nhưng có một số khuyết điểm quá rõ ràng… Tiêu Vân Chước cũng lười giúp đối phương sửa lại. Dù sao nhóm Tinh quan đầu tiên vào Ti Thiên Đài này nhất định phải đủ thông minh, nhất là nữ tử trong đó, tâm tư cũng phải chính, lỡ như có ý đồ chơi đùa quá lớn, thiện tâm quá lớn, hoa đào quá vượng, một khi gây ra một ít phiền toái, vậy tương lai sẽ trở thành chướng ngại cản trở nữ tử khác đột phá lễ giáo.
Đôi mắt của nàng đặc biệt, thể chất cũng đặc biệt, lại thêm thiên phú cùng với nhiều năm cố gắng mới có thành quả như hôm nay. Trông cậy người bên ngoài giống như nàng đương nhiên là không có khả năng, cho nên yêu cầu của nàng, chính là làm một Tinh quan cho tốt là được.