Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 626
Nhất là hiện giờ nàng ấy đang định xách cháu trai của Chiến Thần về làm con rể cho Hoa gia, lúc này nếu đắc tội với thân thích của Tiêu gia, vậy mục đích của nàng ấy sẽ không dễ dàng thành công như vậy nữa.
Tựa như huynh trưởng nhà nàng ấy, mấy năm trước từng nhìn trúng một cô nương, lại không cẩn thận đánh cha ruột của cô nương kia, sau đó… Hôn sự liền không còn thấy bóng dáng nữa…
Cho nên a…
Cho dù muốn động thủ, cũng nên chờ sau khi chuyện thành rồi nói.
Trách nàng! Còn tưởng rằng cô nương này chỉ là sư phụ dạy võ mà thôi, liền muốn chỉ điểm một hai, không nghĩ tới chơi lớn như vậy.
“Tiêu sư phụ… cô nương này là ai vậy?” Quách Sài Nữ cũng ngơ ngác, đây cũng là lần đầu tiên nàng ấy nhìn thấy một cô nương tàn nhẫn như vậy.
Cô nương này có bộ dạng không xấu, dáng người cân xứng mà có sức mạnh, rất có khí thế. Vừa nãy mới động thủ với nàng ấy, chiêu thức quả quyết mà mãnh liệt. Nàng ấy gần đây tuy rằng ngày ngày luyện đao, nhưng vẫn không sánh được với nữ tử này, chẳng qua chỉ mấy chiêu thôi đã bị người này đánh cho không còn sức đánh trả.
“Nàng ấy chính là Hoa Ỷ Phong, con gái của Hoa thị Thông Châu, hôm nay… cố ý đến làm khách, cũng không có ác ý.” Tiêu Vân Chước lập tức giải thích với Quách Sài Nữ, nhưng nhìn Sài Nữ bị đánh đến ấm ức như vậy, Tiêu Vân Chước cũng có chút đau lòng: “Biểu tẩu ngươi đứng một bên, để ta.”
“Biểu tẩu?” Hoa Ỷ Phong đã hiểu, lập tức ôm quyền nói: “Hóa ra cũng là thân thích của Tiêu gia, là ta mạo muội rồi!”
“Hoa cô nương cố ý chỉ điểm, hai người chúng ta cũng không có ý trách cứ gì. Chẳng qua… Hoa cô nương nếu muốn chỉ điểm võ học, ta đây che giấu cũng không hay, không bằng ngươi và ta đọ sức một chút?” Tiêu Vân Chước cũng không giả vờ nữa, trong mắt mang theo ý cười nói.
Quách Sài Nữ nghe xong, hai mắt đều nhiều hơn chút ít thần thái, lập tức lui về phía sau, đến dưới hiên ngồi xuống.
Bản lĩnh của Tiêu sư phụ nàng ấy rất rõ ràng!
Đừng nhìn bình thường nàng yên lặng, nhưng nếu thật sự động thủ, không có mấy người có thể là đối thủ của nàng!
Tiêu Vân Chước cũng không muốn đánh nhau, nhưng lại không thể không ra tay.
Quách Sài Nữ thứ nhất là nữ nhi của người xưa, thứ hai là biểu tẩu của nàng, thứ ba là sư phụ dạy võ trong thiện đường của nàng. Bây giờ nàng ấy bị người ta đánh, cho dù là vì lý do gì thì nàng cũng không thể trơ mắt nhìn.
Còn nữa… Hoa cô nương hiếu chiến lại cường ngạnh, nếu nàng không biểu hiện ra chút thực lực, người này thật sự sẽ luôn coi nàng như bánh bao nhỏ.
Nàng lại suy nghĩ, Hoa cô nương lại không phải kẻ thù của nàng, cứ che giấu nàng ấy cũng không hay, chẳng thà dứt khoát, ngược lại coi như là bày tỏ tôn trọng đối với người này.
Tiêu Vân Chước vừa nói xong, Hoa Ỷ Phong khiếp sợ nhìn nàng.
“Bánh bao nhỏ, ngươi muốn đọ sức với ta?” Hoa Ỷ Phong cảm thấy vừa rồi mình có phải hơi quá đáng hay không: “Vừa rồi là ta không tốt, đây là địa bàn của ngươi, khách nhân như ta nên thu liễm một chút. Đánh người của ngươi quả thật là ta không đúng, nhưng ta cũng không muốn bắt nạt ngươi, cho nên…hai ta không cần đánh nữa, đúng không?”
“Hoa cô nương giỏi binh khí gì?” Tiêu Vân Chước lại hỏi thẳng.
Hoa Ỷ Phong dò xét nhìn nàng, giống như muốn xem thử có phải nàng đang nói đùa hay không.
Nhưng nhìn chằm chằm nửa ngày, lại phát hiện hình như bánh bao nhỏ trước mắt lại nghiêm túc.
Hơn nữa, khí thế này… hoàn toàn khác so với vừa rồi.
Khi ở trong cung gặp nàng, nàng cực kỳ thu liễm, nhìn không khác gì so với các quý nữ khác. Bởi vì tuổi Tiêu Vân Chước còn nhỏ hơn nàng ấy nên mới khiến nàng ấy nhìn giống như một tiểu muội muội đáng thương khiến người khác yêu thương.
Vừa rồi lúc tặng đồ cho nàng, nàng trái lại có tùy tính hơn một chút, cũng không còn quá quy củ như vậy nữa, nhưng nụ cười hòa khí, thân thiết ngây thơ, cũng không nhìn ra có gì khác biệt.
Nhưng bây giờ thì khác.
Nhìn như vô hại, nhưng hai mắt có thần kia lại giống như là nhìn thấu nàng ấy. Giọng điệu tuy rằng khách khí, nhưng cử chỉ hững hờ không chút để ý… Đó tất nhiên là sự tự tin mà một cường giả mới có.