Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 588
“Cũng không phải là vi nương không hiểu những đạo lý này, chỉ là mấy ngày trước con không ở nhà, cả nhà này đều hợp lại khi dễ ta, làm sao ta còn có tâm tình giả bộ mấy phần hòa khí chứ? Bây giờ con đã trở về, vi nương cuối cùng không sợ nữa…” Khương thị an tâm nói.
“Phàm là người khiến cho ngài chịu ủy khuất, con đều sẽ không bỏ qua, cho nên mẫu thân cũng chớ có rối loạn trận tuyến.” Tiêu Văn Việt tiếp tục an ủi.
Khương thị liên tục gật đầu: “Đúng rồi Nhị Lang, mấy ngày nay ta luôn cảm thấy không thoải mái, lão thái thái cũng mời đại phu cho ta, nhưng người bà ấy mời tới ta sao có thể tin được? Những người đó nói ta không sao, nhưng mỗi buổi tối ta đều ngủ không yên. A Nguyên chết rất thảm, trong lòng ta cũng luôn nhớ đến nàng, có lẽ là bởi vì như vậy nên ta vừa nhắm mắt lại liền có thể nghe được tiếng nàng đang gọi ta…”
Tiêu Văn Việt trực tiếp lấy ra một tấm bùa mà Tiêu Vân Chước chuẩn bị cho hắn, đưa cho Khương thị.
“Đây là lá bùa mà mấy ngày trước con lừa gạt được từ chỗ Tiêu Vân Chước, mẫu thân phải ngày ngày mang theo là có thể trừ tà bảo vệ bình an.” Tiêu Văn Việt hào phóng nói.
Khương thị nhìn thứ kia… trong lòng hơi không vui.
Nhưng đây là tấm lòng thành của nhi tử, bây giờ bà ta chỉ có thể trông cậy vào nhi tử này, bởi vậy dứt khoát nhận lấy: “Vậy con phải nhớ tìm cho ta một đại phu đáng tin cậy đấy.”
Tiêu Văn Việt không hề cự tuyệt.
Không biết có phải vì lá bùa hay không mà đêm đó, Khương thị thế mà lại ngủ an ổn hơn rất nhiều, không nghe được tiếng đàn mơ hồ kia, càng không nghe được tiếng gọi “cô mẫu cô mẫu” của Khương Nguyên nữa.
Khương thị có thể ngủ rất ngon suốt một đêm.
Lại nhìn nhị nhi tử của mình, càng kiêu ngạo lại càng ỷ lại.
Việt nhi sẽ không lừa bà ta, bây giờ chỉ là muốn giả vờ hiền hòa thôi. Sau khi trong lòng Khương thị an ổn, cũng không còn kháng cự nữa.
Bà ta vốn cũng am hiểu đạo lý này.
Ngày đó, bà ta không còn la hét mắng chửi người khác nữa, sáng sớm dậy bái kiến lão thái thái, không chỉ quy củ hành lễ mà còn đặc biệt kiên nhẫn ở lại bên cạnh lão thái thái, trình diễn một màn mẹ chồng nàng dâu hòa thuận.
Trưởng tử vào cung nhưng tiểu nhi tử vẫn còn đó, bà ta lại đi khen ngợi khích lệ một phen. Tuy rằng Văn Yến vẫn còn có chút kháng cự với bà ta nhưng sau khi bà ta không lộ ra vẻ hung dữ nữa, thái độ của hài tử này rõ ràng đã chuyển biến tốt đẹp.
Điều quan trọng nhất chính là Tiêu Vân Chước.
Tiêu Văn Việt về nhà, có hắn mở miệng, trong nhà cũng không ngăn cản Khương thị ra ngoài nữa.
Cuối cùng Khương thị cũng có thể ra ngoài.
Bà ta và Tiêu Vân Chước đã sớm xé rách da mặt, cũng biết nha đầu này không dễ dỗ như Tiêu Văn Yến, cho nên bà ta cũng không đi Độ Linh Các gặp nàng mà là đi ra ngoài kết bạn.
Những bằng hữu cũ trước đây gặp lại bà ta đều vừa tò mò vừa quan tâm, cả đám đều muốn tìm hiểu quan hệ giữa mẫu nữ các nàng.
Tâm tình Khương thị tốt, lại nghĩ đến lời dặn dò của nhi tử, trong miệng không nói một câu ác ngôn nào.
“Ta cùng với nha đầu Chước nhi nhiều năm không gặp thật sự lạ lẫm, lúc này mới có một chút hiểu lầm. Mấy ngày nay chúng ta ở chung nhiều hơn, thế mới biết nàng cũng là hài tử hiếu thuận…”
“Nha đầu kia cũng hiểu chuyện, biết ta thích nghe đàn, mỗi lần về nhà đều bảo ta nghe nàng đàn hai khúc. Đàn Cửu Tiêu không hổ là đàn Cửu Tiêu, ý đàn phát ra khác với những loại đàn khác. Mà hài tử này thật sự rất giống ta, bây giờ nàng về nhà rồi, ta chết cũng không tiếc.”
“Ngươi nhìn xem, đây chính là bùa bình an mà khuê nữ của ta tự mình chuẩn bị cho ta. Ta nghe nói bây giờ bên ngoài rất nhiều người muốn nhưng đều không cầu được. Trong nhà ta còn có một ít, hài tử nói, bạc đãi ai cũng không thể bạc đãi mẫu thân như ta được. Trước kia ấy à, nuôi dưỡng A Nguyên nhưng dù sao cũng không phải là hài tử ruột thịt của mình, tâm tư mẫn cảm nên cũng phải nghĩ đến suy nghĩ của nàng ấy. Nếu nàng ấy phạm sai lầm thì ta cũng không tiện răn dạy, nói nhẹ nói nặng cũng không thích hợp. Hôm nay có nữ nhi ruột thịt mới biết được, huyết mạch chí thân này người ngoài không so được…”
“…”