Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 577
Mẫu thân còn trả chủy thủ lại cho nàng, nhưng lại sao mẫu thân lại cho người mang nàng đến đây chứ…
Là mẫu thân muốn khảo nghiệm nàng sao?
Thế nhưng chủy thủ của nàng g.i.ế.t. người không được, mà nàng cũng không có sức lực lớn đến như thế…
Có điều…nàng đã từng nhìn đại ca luyện võ, nhưng nhị ca lại rất tức giận, nói đại ca chẳng có gì ghê gớm cả.
Nhị ca còn nói, dù không luyện võ cũng có thể g.i.ế.t. người, bởi vì phàm là người thì đều có nhược điểm! Những nhược điểm kia dù không cần sức lực quá lớn, cũng có thể tạo thành thương tổn…
Hai người lớn kia đang cười, tiểu cô nương trước mặt nàng hình như rất tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn rũ xuống không muốn chơi với nàng nữa, cố gắng muốn tránh thoát khỏi tay nàng.
Nàng sắp không giữ được chủy thủ nữa, lại nhìn gã thần côn áo xám kia hướng tới gần nàng, nàng càng lúc càng căng thẳng. Không biết lấy can đảm từ đâu ra mà chủy thủ trong tay nhấc lên, đâm mạnh vào trong mắt tiểu cô nương!
Tiểu cô nương thét lên, nàng ta che mắt ngồi xổm trên mặt đất gào thét.
Tiêu Vân Chước thấy mắt nàng ta chảy máu, nhưng nàng không dám nhìn kỹ, vội vàng xoay người chạy về phía cách đó không xa. Nàng cho rằng mình chạy rất nhanh nhưng đôi chân ngắn ngủi không thể sải bước dài. Nàng cố gắng hết sức để mình không khóc, không được ngã sấp xuống, nàng phải bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh mới có thể sống sót được.
Nhưng sau lưng truyền đến tiếng tức giận, nam tử mặc hoa phục kia đang dỗ dành hài tử, mà gã thần côn áo xám kia đang nhanh chóng xông về phía nàng.
“Rắc!”
Dưới chân nàng dẫm lên một khối xương.
Nàng cảm giác được những quỷ hồn kia đang nhìn nàng.
Thân thể buông lỏng, nàng vẫn không chạy thoát, người bị kéo trở về. Gã thần côn áo xám hùng hùng hổ hổ: “Nha đầu chết tiệt thiếu chút nữa làm hỏng việc tốt của ta!”
Nam tử mặc hoa phục phẫn nộ: “Đúng là không thể khinh thường, động thủ nhanh lên!”
Gã thần côn áo xám vội vàng nuôi dưỡng, sau một khắc, Tiêu Vân Chước bị rót một chén nước bùa vào miệng. Uống thứ đó xong, nàng không còn chút sức lực nào nữa, nằm trên mặt đất giống như người chết, chỉ còn lại ý thức.
Người kia bày tế đàn lên, nàng nhìn thấy một con bù nhìn nhỏ, trên đó dán ngày sinh tháng đẻ của nàng. Toàn thân con bù nhìn còn bị máu tươi của nàng nhuộm đẫm, gã thần côn áo xám kia không biết đang bận rộn cái gì, lại dùng nước bùa kỳ quái kia bôi lên trên mắt con bù nhìn kia…
Nàng bắt đầu cảm giác được đôi mắt của mình bỏng rát.
Chắc là nàng sắp chết rồi nhỉ?
“Đáng tiếc cho một đôi mắt.” Đột nhiên, nàng nhìn thấy một lão đầu râu bạc, ông ấy lơ lửng trên bầu trời, nhìn nàng đầy thương xót: “Hài tử ngoan, con đừng sợ, từ giờ trở đi, ta nói cái gì thì con liền nói cái đó, có hiểu không?”
Nàng khó khăn mở miệng: “Con sẽ nghe lời…”
“Nước bùa con vừa uống chính là dùng để trói buộc hồn phách của con, cho nên hiện giờ toàn thân con không còn chút sức lực nào, con phải học cách tự mình giải.” Lão đầu nói xong, lại thở dài một tiếng: “Đáng tiếc con còn nhỏ, hồn phách bất ổn, dương khí cũng không đủ… Tiểu nha đầu, con có dám đánh cược không?”
“Con muốn sống, con sợ.” Nàng há to miệng, thanh âm nho nhỏ.
“Con không có nhiều dương khí để tiêu hao, nhưng cũng may thể chất của con đặc thù. Nếu như thế, con phải thu nạp tất cả âm khí xung quanh, chỉ là… âm khí nhiều, nếu không thể trấn áp kịp thời thì cũng phải chết. Cho dù còn sống thì cũng trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ, cả đời sẽ bị thể chất này làm cho mệt mỏi…” Lão đầu tựa như sợ nàng hối hận, cho nên lại nói thêm một câu.
Tiêu Vân Chước không hiểu những điều đó, nàng chỉ biết là nàng ghét những kẻ xấu xa kia. Nàng muốn sống, nàng phải sống cho thật tốt!