Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 575
Không biết ngừng bao lâu, sức lực khôi phục được một chút, xung quanh quá tối, bốn phía còn có mấy âm thanh kỳ kỳ quái quái…
Vách quan tài rất nặng, tay nàng rất nhỏ. Nhưng nàng biết, nếu không đẩy ra thì nhất định nàng sẽ chết, cho nên nàng chỉ có thể dốc hết sức lực đi làm nhưng vẫn không được. Cho dù nàng lấy chủy thủ nhỏ mà phụ thân cho ra chọc không ngừng thì cũng chỉ là vạch ra chút ít dấu vết mà thôi.
…
Tiêu Vân Chước đang đi tới, bước chân chợt ngừng lại.
“Đại tiểu thư, làm sao vậy?” Tùng Thúy thấy sắc mặt nàng trắng bệch, vội vàng hỏi.
Tiêu Vân Chước xoa xoa đầu, cảnh sắc xung quanh vẫn không nhúc nhích, nhưng ở trong mắt nàng, dường như trời đất quay cuồng… Hơn nữa…
Không đúng, trí nhớ của nàng có gì đó không đúng lắm. Nàng nhỏ như vậy, tự dùng sức mình sẽ không mở được quan tài.
Khi đó…
…
Nàng nằm trong quan tài thật lâu, vụng về dùng chủy thủ không có lưỡi, trong tay cũng bị ma sát ra bọt máu.
Không mở được, nàng sẽ bị ngạt chết ở trong đó.
Nàng rất sợ hãi, còn khóc cả một hồi lâu. Chẳng qua nàng đột nhiên nhớ ra nhị ca ghét nhất là nàng khóc, nói nàng khóc nhìn rất đần, khóc chẳng có tác dụng gì cả. Nhị ca nói, nếu như cảm thấy ấm ức thì cứ đi tìm phụ thân, tìm tổ mẫu, tìm đại ca, dù sao chính là không cho phép khóc.
Nhưng bọn họ đều không có ở đây, nàng nên tìm ai đây.
Đúng khi nàng cho rằng mình sắp chết, trước mắt đột nhiên không còn đen như vậy nữa.
“Đại sư, chính là nàng sao? Mệnh cách kỳ lạ, có thể phân biệt âm dương?” Bên ngoài quan tài, có hai người đang đứng.
“Các ngươi là ai?” Ánh mắt nàng đề phòng nhìn bọn họ, sau đó lại nhìn hoàn cảnh xung quanh. Nhìn người trước mắt, nàng biết, nơi vắng vẻ hoang vu như vậy, sẽ không có ai tình cờ đi qua. Nếu như có người xuất hiện, vậy nhất định là người xấu cố ý đến đây để hại nàng.
Nhưng nàng có cái gì tốt để làm hại đâu?
Có thể phân biệt âm dương, nói vậy là có ý gì.
Ngay khi nàng đang mê mang, nàng lại thấy được rất nhiều thứ…
Quỷ hồn bay loạn khắp nơi, hắc khí va chạm bốn phía, chúng nó đang cố gắng tới gần, đều muốn chen chúc vào trong thân thể của nàng nhưng đều bị ngăn cách ở bên ngoài.
Trên quan tài có dán bùa, mà trên người nàng cũng có.
“Các ngươi muốn làm gì?” Nàng mở miệng hỏi: “Ta sẽ rất ngoan, ta sẽ không chạy lung tung cũng sẽ không khóc. Nhưng nếu các ngươi muốn g.i.ế.t. ta thì có thể để ta lưu lại di ngôn cho đại ca và nhị ca không? Bọn họ tìm không thấy ta nhất định sẽ rất sốt ruột, nhất là nhị ca của ta, ta mới đáp ứng hắn là sẽ chơi cùng. Nếu như nói không giữ lời thì nhị ca sẽ rất tức giận, mà ta sợ nhất là nhị ca tức giận… Van cầu các ngươi.”
“Đúng là một tiểu nha đầu thông minh.” Nam nhân mặc hoa phục mỉm cười: “Chỉ tiếc, đôi mắt tốt như vậy lại sinh ra ở nhà người khác.”
“Ngài yên tâm, long phượng thai trong phủ tương xứng với tuổi tác của nàng, ngay cả ngày sinh ra cũng giống như vậy. Đây chính là thiên ý, đợi ta chuẩn bị xong tế đàn rồi, ở ngay tại nơi tuyệt âm cực sát này nhất định có thể đổi đôi mắt này của nàng cho hài tử của ngài, chỉ là… Đôi nhi nữ này của ngài, đổi cho ai thì mới thích hợp hơn đây?” Người mặc áo bào xám kia nịnh nọt nói.
“Thu đôi mắt này có hậu quả gì không tốt không?” Nam tử mặc hoa phục hỏi.
“Đôi mắt này chính là của tiểu nha đầu này, thể chất và mệnh cách của nàng khó sửa. Nhưng bây giờ đến nơi này, những âm khí quỷ hồn kia cũng chỉ hướng về phía nàng mà thôi. Mà nhi nữ của ngài khi có được đôi mắt này lại không bị âm khí va chạm. Từ đó về sau, có thể nhìn thấy được những thứ mà người khác không nhìn thấy. Đến lúc đó lại học một chút thuật đo lường tính toán thì sẽ là làm ít công to. Tương lai, phúc vận sát khí thế gian này, sớm chiều họa phúc chỉ cần liếc mắt một cái là có thể sáng tỏ! Mà tiểu nha đầu này, chờ sau khi nàng chết rồi, chúng ta đặt thi thể của nàng ở chỗ này nuôi dưỡng, nuôi tới mười mấy hai mươi năm, tất có thể trở thành đại quỷ một phương, để cho quân sở dụng!”