Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 574
“Nhị ca, đó là Vạn Cốt Pha, mấy thứ bẩn thỉu rất nhiều, huynh thật sự không sợ sao?” Tiêu Vân Chước quan tâm hỏi.
Sợ sao? Tiêu Văn Việt cười cười.
Ban đầu là sợ, nhưng hắn sẽ không cứ mãi rầu rĩ vì một chuyện. Người luôn phải chết mà, ai có thể cam đoan sau khi mình chết nhất định sẽ có thể diện đẹp mắt đâu?
Huống hồ… Đại ca ở đây, những chuyện khác đều không cần gấp.
Hắn hiểu rõ người khác, cũng hiểu rõ chính mình.
Có đại ca ở đây, đừng nói là bay qua mấy quỷ hồn, cho dù là trên trời hạ đao xuống, hắn cũng có thể mặt không đổi sắc.
“Ta không ngại.” Tiêu Văn Việt kiên trì nói.
Tiêu Vân Chước thấy hắn cố chấp như vậy, cũng không khuyên nữa: “Vậy ta cho huynh thêm mấy lá bùa, huynh phải nghe lời đừng có ném đồ đi. Đến nơi đó, cho dù cảm thấy xung quanh rất quỷ dị cũng không được nổi điên chạy loạn, chỉ cần có thể ổn định tinh thần, bình thường sẽ không có vấn đề gì.”
Tiêu Văn Việt khẽ gật đầu.
Tiểu muội rất chu đáo.
“Đúng rồi, ta còn muốn mang theo…” Tiêu Vân Chước đột nhiên nhớ tới Khương thị, nhưng rất nhanh đã dừng lại, nhìn nhị ca một chút rồi rút lại lời nói. Thôi, ngay trước mặt nhị ca, không nên tìm mẫu thân gây phiền phức.
Tiêu Văn Việt nghe lời này cười cười, cũng rất nhạy cảm mà nhận ra ý tứ của nàng.
Chuyện trong nhà, hắn đều biết cả.
Thời gian của các biểu huynh cũng đủ, cho nên Tiêu Vân Chước lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa, ăn cơm xong thì lập tức lên đường.
Khương thị biết được nhi tử bảo bối về nhà, gần như là kéo lê thân thể bệnh tật chạy ra, nhưng rốt cuộc cũng không kịp, tức giận đến khóc không ngừng.
Xe ngựa nhanh chóng ra khỏi thành.
Càng đến gần Vạn Cốt Pha, vẻ mặt Tiêu Vân Chước càng thêm nghiêm túc.
Quách Sài Nữ và Tùng Thúy cũng ở bên cạnh nàng, hai người cũng đều nhận thấy sự căng thẳng của nàng. Đây là lần đầu tiên các nàng ấy cảm giác được Tiêu Vân Chước có cảm xúc bất an như vậy. Tùng Thúy biết nguyên nhân trong đó, cho nên nhịn không được đau lòng.
Hai canh giờ sau, mọi người đến nơi, mặt trời còn chưa lặn.
Vừa vào địa giới Vạn Cốt Pha, mọi người đều cảm giác được bầu không khí dày đặc âm khí.
Ngay khi Tiêu Vân Chước xuất hiện, âm khí trong không khí bắt đầu phun trào, gần như đều cuốn tới hướng về phía nàng. Nhưng bởi vì nàng có đồ vật hộ thể cho nên không thể nào tràn vào nửa phần.
Nhưng dù vậy, cành khô lá rụng trong rừng vẫn bị âm phong cuốn lên như cũ. Trong chốc lát, sắc trời phảng phất như đen thêm mấy phần.
Rõ ràng vẫn là buổi chiều nhưng không qua bao lâu lại trở nên âm u, lại giống như là buổi tối.
Một luồng âm hồn bay thẳng về phía khuôn mặt Tiêu Vân Chước, rất nhanh lại bay đi. Tất cả những điều này, người khác không nhìn thấy.
Tiêu Vân Chước không sợ quỷ, nhưng đến nơi này, tay chân lạnh lẽo, ánh mắt kiên định nhưng trong lòng lại hốt hoảng. Ký ức bị giấu kín tựa như thủy triều mở cửa, rất nhanh đã ngâm suy nghĩ của nàng vào trong đó.
Nàng nhớ rõ lúc ấy…
…
Quan tài lung la lung lay.
Nàng nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ có thể nghe được tiếng nói của hạ nhân đang xì xào bàn tán.
“Nơi này xa thật đấy, không phải chỉ là chết một con chó thôi sao? Cần phải chôn ở nơi xa như vậy à…” Hạ nhân kia thở dài: “Con chó này cũng đủ xui xẻo, vậy mà lại dám sủa phu nhân. Điền quản gia nói, ai đắc tội phu nhân cũng không được chết tử tế. Phu nhân chúng ta ngày thường nhìn có vẻ hòa hòa khí khí, không nghĩ tới lại không dung được người…”
“Trước đây Vạn Cốt Pha này đã chôn rất nhiều người. Ta nghe người ta nói, cho dù ban ngày tiến vào nơi này cũng có thể không ra được. Cho dù đi ra thì cũng có thể dính phải thứ bẩn thỉu, phải bệnh nặng một trận, cũng không biết là thật hay giả.”
“Nào có mơ hồ như vậy? Không phải chỉ là một bãi tha ma thôi sao?”
“Ngươi có cảm thấy càng ngày càng lạnh không? Trong rừng này gió lớn, hứng gió cả một hai canh giờ, không bệnh mới là lạ…”
“…”