Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 573
Đó là một gương mặt gầy gò, thân thể được áo khoác bao bọc, so với Tiêu Văn Dũ thì không chỉ không đủ cường tráng mà thậm chí còn như bị y phục kia ép sập, làm nổi bật lên dáng vẻ suy nhược.
Bên ngoài gió lớn, mũi Tiêu Văn Việt cũng đỏ lên vài phần, hà hơi thổi khí bước vào phòng.
Hắn vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều im lặng.
Mấy người Hoắc gia kia càng như lâm đại địch, vẻ mặt đều căng cứng.
“Mấy ngày nay đệ đi đâu làm gì?” Tiêu Văn Dũ nhìn thấy hắn, vội vàng hỏi một tiếng, nói xong lại quét mắt nhìn hắn một cái: “Ta nghe tổ mẫu nói đệ đi ra ngoài cũng không mang theo bao nhiêu bạc, vậy ngày thường ăn uống như thế nào? Sao lại gầy thành như vậy!?”
Tiêu Văn Việt vốn đã gầy rồi, hiện giờ nhìn qua không phải càng gầy hơn mà là nhiều thêm một loại cảm giác tái nhợt đến thê thảm.
Tiêu Văn Dũ cũng không nói ra được loại cảm giác này.
Trước khi hắn đi, nhị đệ thân thể không tốt, nhưng tinh thần cũng còn được, để cho người ta cảm thấy hắn miễn cưỡng sống thêm hai ba mươi năm cũng không thành vấn đề. Nhưng bây giờ… bộ dạng này giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể đi gặp Diêm Vương vậy.
Tiêu Văn Việt nhìn thoáng qua mọi người, cực kỳ không khách khí ngồi xuống: “Tiếp tục nói chuyện đi.”
“…” Mọi người trầm mặc.
“Vi huynh hỏi đệ đấy!” Tiêu Văn Dũ có chút sốt ruột.
Tiêu Văn Việt ngẩng đầu nhìn hắn, ngược lại cười một tiếng: “Đại ca sợ ta chết à? Huynh yên tâm, ta có bí phương, trong chốc lát còn chịu đựng được, tương lai ta cùng với đại ca, ai có thể dây dưa với ai còn chưa biết được đâu.”
Đại ca là muốn ra chiến trường, đao kiếm không có mắt. Mà hắn, ở trong phòng là được, cho dù đi ra ngoài cũng có thể gọi người khiêng đi.
Khóe miệng Tiêu Văn Dũ giật giật.
Lại là bộ dáng muốn chết này.
Hắn thật muốn rút đao, trực tiếp chém chết là được rồi…
Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn nhìn bộ dạng kéo dài hơi tàn này của nhị đệ, vậy mà lại sinh ra cảm giác đau lòng hơn nhiều so với tức giận!
“Đại ca, bây giờ nhị ca sẽ không làm chuyện xấu đâu, huynh đừng có hung dữ với hắn.” Tiêu Vân Chước liếc nhị ca một cái, sau đó khuyên nhủ đại ca.
Nhị ca gần đây nhất định phải chịu không ít khổ, nàng có thể ngửi được trên người hắn có mùi thuốc nhàn nhạt kia. Thuốc này là dùng để kéo dài tuổi thọ, có thể thấy được… hắn là một bên hao tổn thân thể, một bên cố gắng uống thuốc bổ, bộ dáng này, rất giống nàng khi còn bé.
Với tuổi tác và thân thể của hắn, nếu như có thể đi lên con đường này, cùng đại ca hỗ trợ lẫn nhau, thứ phải trả giá sẽ nhiều hơn người bình thường.
Tiêu Văn Việt trong lòng càng thoải mái, hiếm khi tâm tình nói: “Đúng vậy, ta lại không làm chuyện xấu, đại ca hung dữ cái gì? Chẳng lẽ là không dung được ta sao?”
“…” Tiêu Văn Dũ lườm hắn một cái.
Quái gở, cho ai xem đây!
“Vừa rồi ta ở cửa nghe được vài câu, các ngươi muốn đi Vạn Cốt Pha à? Ta cũng muốn đi.” Tiêu Văn Việt lập tức mở miệng, sau đó hướng về phía Tiêu Vân Chước yếu ớt nói: “Ta có thể đi chứ?”
Tiêu Vân Chước nhíu mày: “Nhị ca, huynh không thích hợp lắm.”
Thân thể nhị ca quá yếu, lần trước chỉ là đi gặp quỷ, lần này không giống như thế.
Âm khí ở Vạn Cốt Pha quá nặng.
“Ta tin tưởng tiểu muội sẽ có biện pháp.” Tiêu Văn Việt vô cùng tự tin, sau đó chỉ vào đại ca: “Hắn đi, ta cũng phải đi.”
“Kiệt biểu huynh, ta và ngươi đã từng cùng chung hoạn nạn. Từ đó về sau, ta cũng hy vọng có thể thường xuyên tụ tập với biểu huynh, tìm lại tình nghĩa huynh đệ. Hôm nay khó khăn lắm mọi người mới tụ tập lại với nhau, nếu chỉ bỏ lại một mình ta, vậy… ta thật sự rất khổ sở…” Tiêu Văn Việt tiếc hận thở dài một tiếng.
Hoắc Kiệt là người mềm lòng nhất.
Nhất là nhớ tới hình ảnh lúc trước Tiêu Văn Việt cùng với hắn trốn ở trong xe ngựa trốn quỷ, càng cảm thấy kỳ thật con người Văn Việt biểu đệ cũng được…
Về phần chuyện khi còn bé… Khi đó còn nhỏ, không hiểu chuyện mà thôi!
“Biểu muội, cứ dẫn cả Văn Việt biểu đệ đi cùng đi, chúng ta nhiều người như vậy, sẽ không để biểu đệ xảy ra chuyện. Đến lúc đó cũng không cần hắn làm việc, hắn ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi, trò chuyện với muội là được rồi.” Hoắc Kiệt khéo hiểu lòng người nói.