Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 568
Vào ban đêm, Tiêu Văn Dũ dặn dò đơn giản một phen.
Ngày tiếp theo trời còn chưa sáng, Tiêu Văn Dũ đã thức dậy, tự mình luyện võ một canh giờ, dự định đến viện tử của tam đệ, đốc thúc đứa nhỏ này tiến bộ.
Ai biết vừa vào cửa, phát hiện tam đệ hắn vậy mà đã thức dậy rồi.
Bài trí trong phòng thậm chí cũng thay đổi.
Mặc dù vẫn còn có ngăn tủ, bên trong bỏ một vài đồ chơi nhỏ do chính cậu điêu khắc, nhưng lại có thêm rất nhiều sách vở, trên mặt bàn còn bày bài tập mà cậu đã viết xong, lật ra xem, chỉnh tề, cũng không thấy lỗi sai.
Trong lòng Tiêu Văn Dũ như có sóng to gió lớn đánh tới, cũng nhịn không được nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ rồi hay không?
“Nơi này làm sao còn bày một bộ xương người?” Sắc mặt Tiêu Văn Dũ phức tạp hỏi.
“Đại ca huynh đừng sờ loạn!” Tiêu Văn Yến cuống lên: “Đây là Nhị sư phụ của ta, Đại sư phụ đã bị đại tỷ đưa đi chôn rồi, ta đã đi xin Lục biểu thúc Hoắc gia, đến nha môn nhận một bộ trở về, ta còn bỏ bạc ra đó!”
“???” Hai mắt Tiêu Văn Dũ trợn tròn, tam đệ nói cái quái gì thế?!
Nha môn có một vài tử tù không có người nhặt xác, thì cứ tùy tiện chôn cất, nhưng người mà nha môn chôn cất, cũng không thể tùy tiện đào lên, cậu cũng sợ đào phải người vẫn chưa thành xương cốt, vậy thì quá thối, cho nên chỉ có thể tìm Lục biểu thúc xin chỉ điểm.
Cũng may ánh mắt Lục biểu thúc nhìn cậu mặc dù hết sức phức tạp, nhưng thấy cậu kiên trì, đã chọn cho cậu một bộ.
Bộ xương cốt này rất hoàn chỉnh, dùng dược thủy lau thường xuyên, có thể làm Nhị sư phụ của cậu.
“Có phải đệ bị bệnh hay không?” Tiêu Văn Dũ thấy dáng vẻ cậu vô cùng tôn kính, bắt đầu có chút lo lắng.
“Không có!” Tiêu Văn Yến rất không được tự nhiên, khó chịu nói: “Không phải ta cần học bản lĩnh à, quả thực không dễ học, dù sao con người là sẽ di chuyển! Ta cũng sợ chính mình sau khi học được sẽ quên, cho nên vẫn là trong nhà cứ có sư phụ ở đây, ta học được thì càng vững chắc hơn!”
“Gần đây áp lực của ta vô cùng lớn, trước kia rất nhiều chuyện cũng không biết nói cùng ai, nhưng bây giờ ta sẽ nói với Nhị sư phụ, Nhị sư phụ sẽ không nói cho người khác, cũng sẽ không cười ta, như này không phải rất tốt sao? Hơn nữa đại tỷ nói, mặc dù hắn là một bộ xương, nhưng nếu đã dạy ta, vậy ta không thể quá mức mạo phạm, ta cảm thấy có đạo lý, nên nỗ lực nghe theo.” Tiêu Văn Yến giải thích nói.
Bây giờ cậu thực sự cho rằng, người chết tốt hơn so với người sống.
Người chết không ồn ào không nháo, còn không mắng chửi người.
Nó ở một bên lẳng lặng đợi, vừa có thể làm bạn lại có thể luyện sự gan dạ.
“Thứ này… Chớ có để người khác nhìn thấy.” Tiêu Văn Dũ há to miệng, không trách cứ.
Người cũng không phải do chính cậu.g.i.ế.t., nếu lai lịch quang minh chính đại, thì có cái gì hay mà nói? Lúc hắn đọc sách tiến bộ không phải cũng có vài đam mê kỳ lạ sao?
“Ta đang định tự mình điêu khắc một Tam sư phụ, phải hoàn toàn tương tự, đến lúc đó ta sẽ để Nhị sư phụ ở nơi không ai thấy được, sẽ không để cho người khác nhìn thấy.” Tiêu Văn Yến vội vàng nói.
“Vậy là tốt rồi.” Tiêu Văn Dũ miễn cưỡng nhẹ gật đầu: “Đệ cũng trưởng thành hơn không ít, việc học cũng không tệ, chỉ là lời nói vẫn giống như lúc trước ít đi một chút…”
Vừa rồi nói rất nhiều, nhưng tối hôm qua lúc ăn cơm, đứa nhỏ này trầm mặc vô cùng.
“Không, ta vẫn rất thích nói chuyện, chỉ là hôm qua…” Tiêu Văn Yến gãi đầu một cái: “Đại ca nhìn rất uy mãnh, ta có hơi sợ hãi, nhưng bây giờ ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”