Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 562
Lúc trước hắn ta cũng ham chơi, thật ra cũng chọc ra không ít chuyện, chỉ là những chuyện kia đều là râu ria, không giống như lần này…
Càn Hoà đế thở dài thật sâu: “Phía sau còn có rất nhiều chuyện phải làm, ngươi cũng đã lớn rồi, vừa vặn lần này, làm thêm vài việc, cố gắng bù đắp sai lầm, những ngày này, ngươi phụ trách ứng phó với giá rét trong mùa đông, chớ để trẫm thất vọng!”
Càn Hoà đế nghiêm túc nói.
Kỳ thật sự việc cũng không nghiêm trọng như vậy, ông ấy chỉ là nhân cơ hội giáo huấn nhi tử không biết nặng nhẹ này.
Bên kia biên cảnh sớm muộn cũng sẽ có dị động.
“Nhi thần tuân mệnh…” Nguyên Nghiêu bây giờ nào còn có dáng vẻ cà lơ phất phơ? Hắn ta sợ vô cùng, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, lập tức lại nói: “Nhi thần… Nhi thần còn có một chuyện muốn nói cho phụ hoàng…”
“Ngươi còn có chuyện cất giấu? Ngươi thật đúng là nhi tử ngoan của trẫm!” Càn Hoà đế nhìn có vẻ vô cùng không vui.
Nguyên Nghiêu lập tức nói: “Chỉ là đoạn thời gian trước, lúc cô mẫu Vinh Giang còn chưa xảy ra chuyện, không phải đã thiết yến mời Tiêu cô nương sao? Lúc ấy cô mẫu bảo Tiêu cô nương tính nhân duyên cho hoàng tỷ, Tiêu cô nương không từ chối được, đã tính một phen, cuối cùng đã ra một kết quả… Tiêu cô nương nói, hoàng tỷ có thể sẽ phải lấy chồng ở xa và đi hoà thân…”
Hoàng đế nghe vậy, lại không lộ ra nửa điểm ngoài ý muốn: “Trẫm biết rồi.”
“Phụ hoàng… Không thể thay đổi sao?” Tam vương gia cẩn thận hỏi.
Càn Hoà đế nhìn nhi tử, sắc mặt nghiêm túc: “Lời nên nói, ngươi không nói cho trẫm kịp thời, lại còn hỏi những chuyện râu ria này, đứa nhỏ nhà ngươi khi nào mới có thể trưởng thành đây?”
Mặc dù ông TA là Đế Vương, cũng là người cha, nếu như thật sự không đến mức độ phải gả nữ nhi đi hòa thân, tất nhiên cũng bởi vì lựa chọn như thế là thích hợp nhất.
Nguyên Nghiêu lập tức ỉu xìu, không dám hỏi nữa.
Lúc trước hắn ta ham chơi đã quen, trong mắt hắn ta, phụ hoàng dễ gần, đối với hắn ta cũng rất có kiên nhẫn, nhưng rất hiển nhiên, lần này hắn phạm sai lầm “quá lớn” rồi.
Hắn ta cực kỳ sợ.
Ngoan ngoãn đứng một bên.
Phụ hoàng gọi người của Tư Thiên Thai tới, hỏi chuyện trời đất.
Nhưng tư chính của Tư Thiên Thai hiển nhiên không bằng Tiêu Vân Chước, chỉ nói năm nay có lẽ tuyết sẽ lớn hơn một chút, nhưng bây giờ còn chưa thể quan sát rõ ràng…
Phụ hoàng cũng không tức giận, chỉ bảo người lui xuống, sau đó những đại thần kia cũng đến rồi.
Chính là một phen chuẩn bị phòng tai ương.
Lúc trước hắn ta tuyệt đối không quan tâm những chuyện này, lại càng lười nghe, nhưng lần này bởi vì hắn ta phạm sai lầm, trong lòng tràn đầy suy nghĩ phải bù đắp, lắng nghe vô cùng ngoan ngoãn, phụ hoàng đối với hắn ta lại càng nghiêm khắc, đối xử lạnh nhạt dặn dò hắn ta rất nhiều, bảo hắn ta đi ra ngoài làm việc…
Quả nhiên như Tiêu Vân Chước nói, nhiều chuyện như vậy, trước đầu xuân hắn ta cũng không thể rảnh tay…
Mặc dù không thú vị, nhưng hắn ta một chút oán niệm cũng không dám có.
Bất đắc dĩ phải làm việc, Nguyên Nghiêu cũng buồn rầu muốn trọc cả đầu, nhưng lỗi của mình thì phải gánh chịu, cũng không dám có điều gì dị nghị.
Chỉ là đi theo phụ hoàng ra khỏi đó, đối diện đã đụng phải Đại hoàng huynh và Nhị hoàng huynh.
Hai người có lẽ là tiến cung để vấn an phụ hoàng, có lẽ… Là nhận được tin, biết hắn ta ở chỗ phụ hoàng rất lâu rồi, cho nên sinh lòng nghi ngờ, tới hỏi thăm tình hình.
Hắn ta vẻ mặt sầu khổ, không vui vẻ lắm.
Hai vị hoàng huynh hỏi người đứng phía sau một chút, đã biết hoàng đệ nhận được việc lớn gì phải làm.
Hai người đều có biểu cảm một lời khó nói hết nhìn hoàng đệ này.
“Phụ hoàng trọng dụng ngươi, ngươi cần phải nắm chắc cơ hội, ngàn vạn lần đừng để phụ hoàng thất vọng, tam đệ, ngươi làm cho thật tốt.” Thái độ của đại vương gia cũng khoan dung, thân thể được bọc trong áo khoác vừa dày vừa nặng, sắc mặt tái nhợt.
“Đều là ta không cẩn thận phạm phải sai lầm lớn! Nếu như bởi vậy mà hại chết hàng ngàn hàng vạn bách tính, phụ hoàng cứ dứt khoát chặt đầu của ta là được rồi!” Nguyên Nghiêu gắt gỏng không thôi: “Hai vị hoàng huynh, ta không nói với các ngươi nữa, rất nhiều việc cần hoàn thành, ta cáo lui trước!”
“…” Nhị vương gia nhìn hắn ta, khóe miệng hơi co giật.
Chuyện này không phải là… Được hời còn khoe mẽ à…