Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 559
Nhất là mấy ngày nay, đại sự trong kinh lần lượt xảy ra, rất nhanh đã dời đi sự chú ý của hắn.
Ba phụ tử Quản gia phụ trách điều tra vụ án Kỷ gia, rất nhanh đã có kết quả.
Kỷ gia bị tịch thu tài sản, trên sổ sách tìm ra được có các loại hối lộ qua lại, tiền bạc liên quan trong này có tới hơn bảy mươi vạn lượng bạc! Dưới sự chất vấn của ba phụ tử Quản thị, Kỷ gia đành phải thẳng thắn thú nhận hết tất cả.
Nghe nói Kỷ gia giấu tiền bạc rất kỹ, ba phụ tử Quản thị tìm rất lâu mới tìm được chỗ cất giấu tài vật. Mà số tiền tài này cũng đều do Hộ bộ tiếp quản, sung vào quốc khố.
Đối với loại “sâu mọt lớn” giống như Kỷ gia, bách tính hận không thể nuốt máu ăn thịt!
Cho nên khi nam đinh Kỷ gia bị áp giải đến pháp trường, dân chúng trong kinh thành đều chen chúc nhau, lần lượt ném đồ lên người bọn họ, dẫn đến còn chưa hành hình mà nam đinh Kỷ gia đã lành ít dữ nhiều.
Vinh Giang trưởng công chúa cũng bị bệ hạ tước đoạt thân phận, ngay cả phủ đệ cũng không giữ được, chỉ đành phải mặc một bộ quần áo bằng vải thô rồi bị đuổi ra ngoài.
Nữ tử Kỷ gia, có bản lĩnh thì có thể kịp thời hòa ly rời đi, nhưng phần lớn còn lại đều thành tội thân. Trong vòng một đêm, từ phu nhân tiểu thư cao cao tại thượng biến thành tội nữ.
Vinh Giang trưởng công chúa lao tới giữa nhi nữ tử tôn, nước mắt sắp khóc đến khô rồi.
Đối với chuyện nhà mình, trong lòng bà ta rất rõ ràng. Tuy rằng nhi tử bà ta phạm phải sai lầm, cũng quả thật có mua bán chức quan nhưng lợi ích phần lớn căn bản không ở nhà bà ta!
Rõ ràng chính là Quản thị được lợi ích lớn nhất, nhưng hết lần này tới lần khác, Quản thị chỉ bị tổn thất tiền tài, mà Kỷ gia bà ta lại là hai bàn tay trắng!
Chỉ là bây giờ bà ta thấp cổ bé họng, căn bản không thể kêu oan.
Cũng chỉ có thể đi theo đoàn xe diễu hành kia một đường gào thét, luôn miệng nhục mạ Quản thị lão tặc. Nhưng mấy chục năm qua bà ta hưởng thụ vinh hoa phú quý, nào đã khi nào phải chịu khổ như vậy? Không la hét được bao lâu, cuống họng đã không thể phát ra tiếng được.
Hận ý nghẹn ở cổ họng.
Nhất là sau khi bà ta tận mắt nhìn thấy đầu con cháu rơi xuống đất, trực tiếp ngã xuống đất không dậy nổi, đi đời nhà ma.
Từ đó, Quản thị cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù Vinh Giang trưởng công chúa là thứ dân, nhưng bây giờ Quản thị cũng không dám xuống tay với bà ta, sợ bị bệ hạ ghi hận.
Cũng may người này tự mình chết đi, cũng làm cho trên dưới Quản thị nhẹ nhàng thở ra.
Người Kỷ gia giống như lá rụng từ trên cây rơi xuống đất, rất nhanh liền bị ép vào trong bụi đất, không còn tồn tại.
Chỉ là khi mọi người vừa muốn đem chuyện Kỷ gia lật lại, trưởng tôn của Quản gia… không còn.
Mặc dù nữ nhân Kỷ gia không có kết cục tốt nhưng cũng có mấy người may mắn thoát khỏi bể khổ. Nghe nói ngày ấy Quản thiếu gia ra ngoài chơi đùa, trên đường gặp phụ nhân Kỷ gia hòa ly chạy trốn. Cậu ta không nhận ra đối phương nhưng đối phương lại nhận ra cậu ta, còn chủ động tiến lên bắt chuyện, Quản thiếu gia chỉ cho là trưởng bối nhà ai, tùy tiện trả lời vài câu. Nhưng đang nói chuyện, phụ nhân kia lại giống như là người điên, trực tiếp rút cây trâm đâm về phía cổ Quản thiếu gia!
Nàng ta ra tay vừa nhanh vừa độc, có lẽ là mang theo quá nhiều hận ý, căn bản không lưu lại đường lui. Thế cho nên Quản thiếu gia ngay tại chỗ liền không cứu được.
Phụ nhân này g.i.ế.t. người xong cũng không chạy, thậm chí còn luôn miệng nói Quản thị đáng đời, nói các nàng đáng ra phải nên đoạn tử tuyệt tôn giống như Kỷ gia mới phải…
Lời nói điên khùng kia truyền khắp kinh thành.
Cũng bắt đầu khiến người ta hoài nghi, rốt cuộc trong đại án của Kỷ gia, Quản thị rốt cuộc là có vai trò gì.
Trưởng công chúa trước khi chết mắng chửi Quản gia, bây giờ nữ tử Kỷ gia này liều chết cũng muốn tìm Quản thị báo thù!
Nghe nói vụ án này là do thiên kim Tiêu gia một tay tố cáo, người Kỷ gia không g.i.ế.t. nàng mà ngược lại đi tìm Quản gia xúi quẩy, điều này hiển nhiên không hợp lý…