Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 549
“Cửa hàng hoa kia là của nhà chúng ta… Bệ hạ lại nói là Kỷ gia… Ý tứ kia có phải là…” Quản nhị gia nhìn phụ thân huynh trưởng, trong lòng thấp thỏm: “Chẳng lẽ là bại lộ rồi sao?”
Ba người nhìn như nghi vấn, nhưng trong lòng cũng đã hiểu mấy phần.
Nếu không phải bại lộ, sao bệ hạ có thể bảo bọn họ đi tra xét Kỷ gia?
Ba người chảy mồ hôi lạnh đầy người, không dám nghĩ sâu hơn nữa, lại hy vọng có thể được mấy phần may mắn…
Thời gian bệ hạ cho bọn họ không nhiều, bọn họ nào dám chậm trễ, lập tức nói cửa hàng bán hoa dừng lại…
Về phần sổ sách… Sổ sách thì có, nhưng tiền bạc bên trong thật sự quá lớn. Bọn họ lại không biết trong tay bệ hạ rốt cuộc nắm giữ bao nhiêu chân tướng, vừa không dám giao ra toàn bộ, lại không dám không giao… sầu đến mức phụ tử ba người bạc hết cả tóc.
Mà cùng lúc đó, ý chỉ của bệ hạ cũng đến Tiêu gia.
Cả nhà Tiêu gia ra ngoài tiếp chỉ.
Tiêu Vân Chước nhìn thanh kiếm kia, trong mắt lóe lên vài phần sáng ngời, đặc biệt thích thú.
Tử Dương Kiếm.
Quả thật là kiếm của Hoàng đế, vỏ kiếm hoa văn lòe loẹt, phía trên còn khảm nạm các loại bảo thạch, vừa nhìn đã biết giá trị không ít bạc. Thân kiếm tỏa ra hàn quang bốn phía, cực kỳ sắc bén, Tiêu Vân Chước cầm trong tay cẩn thận quan sát một phen, thích đến cực điểm.
Lại còn ban thưởng giai nhân.
Tiêu Vân Chước nhìn hai loại ban thưởng này, trong lòng đã hiểu.
Bệ hạ tức giận, khẳng định cảm thấy Tiêu gia nàng có chút đáng ghét. Nhưng phiền thì phiền, đối với chuyện nàng cung cấp tình tiết vụ án thì bệ hạ vẫn tán thưởng, nếu không cũng sẽ không có mấy lời “tăng thêm can đảm, tôi luyện chính tâm, xóa đi gỉ sắc gia môn, dương quang thần uy bảo vật” này.
“Ngươi làm cái gì hả?” Trong mắt Khương thị giống như được bôi độc.
Bệ hạ ban thưởng ba mỹ nhân.
Tiêu Vân Chước nhìn qua, đều cảm thấy rất đẹp mắt, vô cùng xinh đẹp.
Ba người đều có điểm khác nhau, một tuyệt mỹ đoan trang, thanh nhã thoát tục, một người mắt ngọc mày ngài, diễm sắc tuyệt thế, một người cuối cùng cũng là diệu như xuân hoa, kiều diễm như quỳnh anh.
Vị thái giám đưa bọn họ tới đây nói rằng ba vị cô nương này đều được các nơi lựa chọn đưa tới vào năm bệ hạ vừa đăng cơ, lúc ấy dựa theo quy củ để lại không ít người, nhưng cũng không phải ai cũng được phong vị. Ba người này vô cùng xinh đẹp, bệ hạ ngược lại không muốn sủng hạnh, sợ vì sắc đẹp làm hại quốc gia, cho nên những người này nếu không có gì ngoài ý muốn chỉ sợ sẽ chết già trong cung.
Bây giờ đột nhiên bị đưa ra khỏi cung, ba người cũng đều có chút thấp thỏm.
Nhưng vẫn coi như trấn định.
Nhưng Khương thị không trấn định được.
“Tiêu gia chúng ta không thiếu con cái, phu quân thậm chí còn chưa trở về từ bên ngoài. Mẫu thân, vì sao bệ hạ phải ban thưởng mỹ nhân!” Khương thị đỏ mắt: “Ta là chính thất, ta sẽ không uống trà thiếp thất của các nàng, ta không thừa nhận!”
Tiêu Vân Chước cảm thấy bệ hạ thật sự thất đức.
Nhưng đối với nàng mà nói thì cũng không có ảnh hưởng gì, chẳng qua chỉ là trong nhà có thêm ba người mà thôi. Bệ hạ ban cho các nàng đồ cưới, có thể nói rằng chi phí ăn mặc của các nàng đều là bệ hạ nuôi, chẳng có quan hệ gì với nàng cả.
Lão thái thái tuy rằng cũng không thích trong nhà có nhiều thiếp thất nhưng cũng có lý trí, nói thẳng: “Ý chỉ của bệ hạ đã hạ, ngươi là thân phận gì mà dám để bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra?”
Khương thị phẫn nộ đến cực điểm: “Nhưng dựa vào cái gì chứ!”
“Chính ngươi cảm thấy thế nào?” Lão thái thái nhìn bà ta, cũng có chút không biết nói gì: “Ngươi ở ngay tại phủ Trưởng công chúa náo loạn một trận, có thể tính là hiền lành sao? Những năm này ngươi ầm ĩ không cho Trấn Quan đi ra ngoài dốc sức, nhìn như là phu thê ân ái, nhưng thanh danh ghen tỵ của ngươi không phải so với ai khác cũng vang dội hơn sao?”
Chỉ là trong quá khứ, Khương thị dùng thanh danh thuần chí hiếu để ép thanh danh ghen tỵ này xuống.
“Sắp xếp cho các nàng đi.” Lão thái thái nhìn ba nữ tử kia, cũng nói thẳng.