Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 544
Không chỉ có như thế, nhân mạch các phương đều muốn nhét người vào các đại doanh, đại tướng không nhét được, tiểu tướng cũng được mà phải không?
Lục lão tướng quân trực tiếp đem chuyện này nói thẳng tới chỗ bệ hạ.
Đây không phải là vấn đề nhỏ.
Những tiểu tướng không có bản lĩnh kia, ảnh hưởng ngược lại là nhỏ nhất!
“Bệ hạ, lão thần vốn còn tưởng nha đầu Tiêu gia kia lấy việc công trả thù riêng, ai ngờ vừa điều tra đã suýt chút nữa làm lão thần tức chết! Những năm này, những người được thăng chức dưới tay lão thần, ngay cả lão thần cũng không dám nói người nào là trong sạch!” Lục lão tướng quân không câu nệ tiểu tiết, bộ râu già tức đến run rẩy.
Càn Hòa Đế tức giận đến mặt cũng tái xanh.
Một Vũ tuyển ti lang trung nho nhỏ đương nhiên không dám to gan như vậy! Hắn ỷ vào là trưởng công chúa, hay là còn có người bên ngoài!?
Những nhân thủ mà hắn lén tự mình sắp xếp kia đã thẩm thấu vào vị trí nào rồi?
Không khéo còn có một số người đã được ông ta trọng dụng!
Vậy ông ta còn có thể tin ai?
Người bên cạnh ông ta không làm tốt mà lại nhờ đến quan hệ để nhét vào, đương nhiên sẽ không trung thành với quân vương là ông ta mà là người bên ngoài!
Càn Hòa Đế tức giận đến mức ngay cả chén trà trước mặt cũng ném thẳng xuống: “Quả thực là làm càn! Trẫm thấy Kỷ gia hắn mấy năm nay thành thành thật thật, liền giao trọng trách, không nghĩ tới hắn lại to gan lớn mật đến mức này! Trong quân xuất hiện sâu mọt như vậy, tương lai còn ra trận g.i.ế.c địch như thế nào! Trẫm nhất định phải c.h.é.m đầu hắn!”
“Bệ hạ, cũng may còn chưa tính là quá muộn, ngài cũng đừng quá tức giận, bằng không chẳng phải là uổng công uống dược hoàn dưỡng sinh kia sao…” Lục lão tướng quân vội vàng dỗ dành: “Chuyện phát hiện sớm, còn có thể vãn hồi… Trước khi bắt đầu mùa đông phải luyện quân nhiều hơn, những kẻ vô dụng kia, nên g.i.ế.c thì g.i.ế.t., nên phạt thì phạt…”
Càn Hòa Đế Âm kinh ngạc nhìn ông ấy.
Lão già này nói thì đơn giản, nhưng người mệt mỏi là ai?!
Vẫn là ông ta!
Ngày thường ông ta chỉ ở trong này, mắt mọc trên đầu mà lại như không có, toàn bộ dựa vào các thần tử dưới trướng biểu hiện trung thành. Nếu các thần tử đều trung thực, vậy mắt của ông ta mới có thể thấy rõ, nhưng nếu gặp phải loại người lừa gạt này, ông ta có muốn làm minh quân cũng không làm được!
Một đám phế vật, hoàng đế như ông ta đã đủ khoan dung rồi!
“Ngươi vừa nói, lại là nha đầu Tiêu gia kia phát hiện?” Càn Hòa Đế quái gở hỏi một tiếng: “Nha đầu này… vừa xuất hiện liền không có chuyện tốt, xui xẻo thật!”
“Bệ hạ, ngài nói vậy là không có đạo lý nữa rồi…” Lục lão tướng quân theo bản năng nói.
“Hả?” Càn Hòa Đế nhíu mày.
Lục lão tướng quân lập tức giật mình tát vào mặt mình một cái: “Lão thần trước kia ở trong quân doanh đã quen thói hung ác, vừa nói chuyện đã không dễ nghe. Ngài cũng sớm biết, ngài là thiên tử, là rồng, ta là con cá chạch già trong ruộng, miệng đầy bùn, là bẩn thật sự, ngài đừng so đo với ta…”
“Được rồi, ngươi cũng đừng giả vờ giả vịt nữa, có chuyện gì cứ nói thẳng đi, trẫm không phải người không dung được người.” Hoàng đế thở dài.
Ông ta còn trông cậy vào Lục lão tướng quân sống lâu thêm mấy năm, làm một người cát tường đây.
Trong lúc ông ta tại vị, nếu nuôi dưỡng ra một Chiến Thần cát tường, vậy đại biểu cho cái gì? Tương lai hậu nhân nhắc tới, cũng sẽ nói hoàng đế là quân vương nhân từ, đối xử tốt với thần tử, thần tử an tâm, lúc này mới có thể sống được lâu, không giống quân vương lòng dạ hẹp hòi của tiền triều, thần tử dưới trướng cả ngày nơm nớp lo sợ, đều thành quỷ đoản mệnh.
“Bẩm bệ hạ, tiểu nha đầu Tiêu gia kia thật sự có bản lĩnh, là một tiểu nhân tinh! Tuy nói nàng vừa mở miệng thì ngài sẽ phải g.i.ế.c người, nhưng bệ hạ ngài xử trí những chuyện ác kia, chính là cho thế đạo một lời giải thích, cái này còn không tốt nữa sao?” Lục lão tướng quân cười ha ha nói.
Càn Hòa Đế không phải thật sự cảm thấy nha đầu Tiêu gia xui xẻo.
Chỉ là tức giận, lại nói không nên lời tức giận ở chỗ nào, dù sao thì vừa nghĩ tới nha đầu này, cả người đều không thoải mái.
Hẳn là bởi vì nha đầu nho nhỏ này thực sự quá nhiều chuyện!