Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 516
Dù sao lỡ như mình thật sự mất chức quan, thậm chí còn phải trả tiền cho Tiêu gia, vậy thì cuộc sống trong nhà sẽ rất khó khăn.
Ân Nguyên Phu kia từng được bệ hạ coi trọng, dù hiện tại nghèo túng, tiền bạc trong tay cũng không ít, nhất định có thể giải quyết được nhu cầu cấp bách của ông ta…
Nhưng mà lại nhìn nữ nhi…
Lại thu hồi chút tâm tư kia.
Nha đầu này nháo ra chuyện lớn như vậy, ông ta làm sao còn có thể có nửa điểm đau lòng?
Chỉ là nghĩ đến chuyện gả nữ nhi cho một người yếu sinh lý, tương lai vài năm thậm chí mấy chục năm sau, trong nhà ông ta cũng đừng nghĩ sẽ có tiến triển gì. Chuyện này truyền ra ngoài, hàng xóm, thân bằng hảo hữu, nhất định sẽ không có một người để mắt tới ông ta. Mà trong nhà còn có nhi nữ muốn làm người, không thể chỉ vì một chút xíu lợi ích trước mắt mà bỏ qua tiền đồ tương lai của Khương gia được…
Khương phụ lập tức gọi người từ chối bà mối.
Nhưng người còn chưa phái đi, Khương Nguyên đột nhiên nói: “Phụ thân! Để con gặp Ân công tử một lần!”
Khương phụ vừa nghe, cả kinh trợn to hai mắt: “Khương Nguyên, ngươi nói cái gì?”
“Con muốn gặp hắn!” Khương Nguyên nhắc lại lần nữa.
Trong lòng Khương phụ nghẹn lại, ông ta cũng biết, đối với nữ nhi này, bọn họ cũng có thua thiệt, vì lợi ích của nhà mình mà đưa nàng ta đến Tiêu gia nuôi dưỡng, những năm gần đây cũng rất ít quan tâm…
Ông ta chưa từng cho rằng mình là một phụ thân tốt hay là người tốt, nhưng ông ta cũng không phải là một điểm mấu chốt cũng không có…
“Phụ thân, không phải là con muốn gả cho hắn, chỉ là con đột nhiên nhớ ra con còn một con đường có thể đi. Ân công tử thích con, vì con mà chuyện gì hắn cũng nguyện ý làm! Thanh danh của nữ nhi bây giờ đã bị hủy, sau này còn có tương lai gì đáng nói nữa đâu! Phụ thân cho con một cơ hội cuối cùng, chỉ cần Ân công tử nguyện ý giúp con, nữ nhi còn có thể mang đến lợi ích cho nhà chúng ta… Phụ thân, những năm này ngài không quan tâm gì tới con, bây giờ coi như là đền bù cho con cũng tốt, ngài giúp con một lần đi!” Khương Nguyên vội vàng khóc nói.
Khương phụ nghe lời này, cũng rất tức giận.
Trước đây đưa nàng ta ra ngoài, rõ ràng là hai bên tình nguyện, bây giờ lại thành một mình ông ta không phải!
Nhưng nhìn nữ nhi này, ông ta cũng đột nhiên ý thức được, trái tim của hài tử này đã xa lánh ông ta, đối với nàng ta mà nói, cho dù có được ích lợi gì thì cũng sẽ không nhớ thương Khương gia nửa phần…
“Ta biết lòng dạ con lớn, con ở Tiêu gia ăn thiệt thòi, cục tức này nuốt không trôi, tất nhiên còn phải đi giày vò. Là con cảm thấy ta và mẫu thân con không có tư cách quản con, cũng không nên ngăn cản con… Nếu đã như vậy, hôm nay, ta cho con hai lựa chọn, một, ta và mẫu thân con chọn một gia đình cho con, dòng dõi không cao, hơn nữa cách xa một chút, con gả ra ngoài, tuy rằng không giàu có, nhưng cũng có thể bình bình thản thản như vậy.”
“Con không cần! Dựa vào cái gì mà con phải sống cuộc sống như vậy!” Khương Nguyên trực tiếp hét lên.
Trong lòng Khương phụ phiền muộn, lạnh giọng lại nói: “Vậy chỉ còn một lựa chọn, ta và con đoạn tuyệt quan hệ cha con, từ nay về sau, con làm gì chúng ta không xen vào. Con đi tìm Ân Nguyên Phu cũng tốt, hay là cầm đao tìm Tiêu gia tính sổ cũng được, đều là tùy con! Nếu tương lai, con xông xáo bên ngoài có được phú quý, cả nhà chúng ta cũng tuyệt đối sẽ không tìm tới cửa, con cứ yên tâm!”
Khương Nguyên trầm mặc chốc lát.
Đột nhiên, quỳ xuống, dập đầu mấy cái: “Nữ nhi đa tạ ân sinh dưỡng của phụ thân mẫu thân!”
“…” Tất cả lời nói còn lại của Khương phụ đều bị chặn ở cổ họng, nửa câu cũng không thốt nên lời.