Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 510
Nhìn nha đầu Tiêu gia này cũng không phải là người ngu muội vô tri, có lẽ cũng sẽ không dám nói đùa lớn như vậy…
Tiêu gia này… sắp thay đổi rồi.
Lục lão tướng quân cũng không nhiều lời nữa, sau khi lại ghét bỏ liếc nhìn Tiêu Văn Yến, bộ xương già kia bò vào xe ngựa, Tam vương gia phía sau hấp tấp đuổi theo, hai người cùng nhau rời đi.
Tiêu Văn Yến nôn đến hôn thiên ám địa, chờ đến khi cậu tỉnh táo lại, toàn thân cũng không còn bao nhiêu khí lực.
Hai mắt cậu đỏ bừng, được gã sai vặt đỡ lên lên xe ngựa của mình.
Nhưng khi cậu vừa lên xe ngựa, Khương Nguyên thế mà lại đuổi theo ra ngoài, hướng về phía cậu hô to một tiếng: “A Yến!”
Sắc mặt Tiêu Văn Yến cứng đờ, không biết nên đáp lại như thế nào.
Trước kia Tiêu Vân Chước nhắc đến chuyện cũ, nói mẫu thân vứt bỏ nàng. Khi đó cậu nghe những chuyện kia, tuy rằng khiếp sợ, nhưng càng nhiều hơn vẫn là muốn giải vây cho mẫu thân, cậu không khỏi tìm kiếm lấy đủ cớ cho mẫu thân mình, chỉ hy vọng tất cả đều là hiểu lầm.
Nhưng hôm nay, cậu lại tận mắt nhìn thấy!
Mâu thuẫn giữa mẫu thân và đại tỷ, có lẽ có thể nói rằng do hai người này trời sinh bát tự không hợp, khó có thể chung sống dưới một mái nhà, nhưng Khương Nguyên thì sao?
Mẫu thân cậu hôm nay ngay cả Khương Nguyên cũng ném!
Dứt dứt khoát khoát, không hề có nửa điểm do dự, thậm chí ngay cả chính bản thân biểu tỷ cũng không nghĩ tới mình sẽ trở thành con rơi!
“A Yến, đệ cũng không để ý đến ta sao?! Vừa nãy cô cô nói ra lời như vậy, vì sao đệ không giúp ta? Rõ ràng đệ biết ta làm tất cả những việc này đều là vì cô cô, là cô cô nói mình bị ấm ức, nhưng bây giờ cô cô lại ném ta ra ngoài… A Yến, đệ giúp ta một chút được không? Đệ thay ta giải thích một chút, là vấn đề của cô cô, không phải ta…” Khương Nguyên chật vật chạy đến, túm lấy xe ngựa không buông tay.
Nàng ta thật sự hoảng rồi.
Tác dụng của nàng ta đối với Quản gia chính là dùng để đối phó với Tiêu Vân Chước.
Lúc trước Quản phu nhân nguyện ý thu lưu nàng ta, cất nhắc nàng ta cũng chỉ là bởi vì trong tay nàng nắm một ít chuyện bí mật của Tiêu gia.
Hôm nay có cơ hội tốt như vậy, Tiêu Vân Chước lại có thể toàn thân trở ra, nàng ta thật sự không ngờ…
“Không… Tỷ và mẫu thân ta là cá mè một lứa, người nào người nấy đều có mục đích riêng! Trước kia ta cảm thấy biểu tỷ là một nữ tử ngây thơ thiện lương nhất trên đời này, thế nhưng ta nhìn lầm rồi, tỷ hôm nay sợ hãi cùng tuyệt vọng như thế là bởi vì tỷ không đạt được mục đích! Nếu như hôm nay không có Lục lão tướng quân, không có Tam vương gia, có phải là tỷ và mẫu thân của ta muốn bức tử đại tỷ của ta hay không?” Tiêu Văn Yến nhìn thấu, thương tâm nói.
“Là cô cô muốn bức tử nàng…”
“Tỷ đừng kiếm cớ nữa!” Tiêu Văn Yến giận dữ mắng một tiếng: “Đừng có khi nào cũng kiếm cớ cho mình! Tỷ thật sự nghe lời mẫu thân ta như vậy sao? Nếu mẫu thân ta hướng về đại tỷ thì hôm nay tỷ còn có thể nghĩ trăm phương ngàn kế cứu bà ấy ra không?! Các ngươi… Các ngươi đều là người ích kỷ, nên là mẫu nữ ruột thịt mới đúng!”
“A Yến, trước kia ta thương đệ như vậy, thế mà bây giờ đệ lại nói ta như thế à? Đệ có còn lương tâm nữa không? Tiêu Vân Chước mới về nhà bao lâu mà trong mắt mọi người trong Tiêu gia cũng chỉ có nàng, làm gì còn vị trí của ta nữa! Những lời đệ nói trước kia đều là giả dối, nói gì mà chỉ có một tỷ tỷ là ta…” Khương Nguyên nhịn không được cười lạnh một tiếng, sau đó châm chọc nhìn cậu: “Ta biết, ta không bằng Tiêu Vân Chước biết tính toán! So ra thì không bằng nàng hiện giờ có quý nhân làm chỗ dựa, lại có danh vọng ở dân gian. Nàng có lợi cho đệ cho nên nàng là người tốt, ta là người xấu…”
“Không phải như vậy!” Tiêu Văn Yến trực tiếp rống lên một tiếng.
Có mấy lời, hôm nay quả thật cũng phải nói rõ ràng.
“Đại tỷ đối với ta chưa bao giờ dịu dàng cả. Nếu như tỷ chưa từng làm chuyện hôm nay thì trong lòng đệ, tỷ vẫn quan trọng hơn đại tỷ. Nàng là người khiến ta tôn kính sợ hãi, nhưng tỷ thì khác. Từ nhỏ, bên cạnh ta cũng chỉ có tỷ tỷ, ta so với bất luận kẻ nào đều hi vọng tỷ được sống tốt hơn!”