Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 491
Hắn cũng không hề nói bậy.
Gần đây ý nghĩ này càng lúc càng nghiêm túc, trước kia hắn đã thích nhúng tay vào chuyện của nha môn, nhưng một mình tra án thì lại giống như ruồi không đầu, muốn tra một bản án cũng phải mất mấy tháng. Nhưng có Tiêu Vân Chước thì lại khác, người vừa xuất hiện, mọi thông tin bên trong đều rõ ràng!
Tuy nhiên, người mà Tiêu Vân Chước chờ lại không phải là Tam vương gia trước mắt.
Thứ quan trọng như bản đồ thiên tượng, Hoàng đế sẽ không nói cho nhi tử không đáng tin cậy này.
Hôm qua lúc nàng đến chùa miếu ngoài thành, có mấy người bí mật đi theo nàng. Hôm nay nàng đến chỗ rối bời này, cái đuôi phía sau nàng đương nhiên cũng phải đi theo.
“Sao hôm nay ngươi lại đến chỗ của ta?” Vinh Giang trưởng công chúa nghe hắn nói như vậy cũng thật bất đắc dĩ.
Hắn là một vương gia, lại tự nhận muốn làm đồ đệ của Tiêu Vân Chước, đây không phải là hạ thấp chính mình sao?
“À, là Lục lão tướng quân, hôm nay ông ấy chê ở nhà không thoải mái nên bảo ta dẫn ông ấy đi dạo một vòng, không phải là nghe nói ở chỗ cô mẫu náo nhiệt sao, thế là ta liền dẫn Lục lão tướng quân đi tới đây.” Tam vương gia không hề khách khí nói.
Hắn còn đang cố gắng cùng Lục lão tướng quân xưng huynh gọi đệ đây!
Chẳng qua lão tướng quân không quá nguyện ý, chê thân thể hắn kém cỏi, không có chút bản lĩnh nào, ôi chao…dù sao hắn cũng đường đường là một vương gia mà người nào người nấy đều không nhìn trúng hắn!
“Lục lão tướng quân ở đây sao? Tại sao không ai báo một tiếng?” Vinh Giang trưởng công chúa sửng sốt, vội vàng nói.
“Có ai mà không biết tính tình của lão tướng quân đâu? Sau khi vào phủ rồi không thấy người đâu nữa…Ta cũng sợ trong phủ lộn xộn sẽ có người cố ý đi quấy rầy ông ấy nên không cho người thông truyền.” Tam vương gia lại nói.
Tiêu Vân Chước nghe nói như vậy, trong lòng hiểu rõ.
Người đi theo nàng ngày hôm qua võ công không tầm thường, chắc là tâm phúc bên người Lục lão tướng quân.
Lục lão tướng quân đã lớn tuổi, công huân đầy đủ, bây giờ lại giao ra binh quyền ở lại kinh thành dưỡng già, quả thật là ứng cử viên bảo hộ tốt nhất. Lại thêm Lục gia và Tiêu gia có tình cũ, Lục lão tướng quân có đặc biệt chăm sóc cho nàng cũng sẽ không khiến người ta tò mò.
Vinh Giang trưởng công chúa không yên lòng, cũng sợ đắc tội vị lão tướng quân kia.
Hai vị ma ma lúng túng nhìn về phía trưởng công chúa, trưởng công chúa bất đắc dĩ, đành phải lập tức đưa mắt ra hiệu để bọn họ lui ra.
Nếu cứ nhất định phải phạt Tiêu Vân Chước thì Tam vương gia sẽ che chở.
“Đại hoàng tỷ, sắc mặt ngươi cũng quá kém rồi…” Tam vương gia nhanh chóng đổi chủ đề, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền hỏi: “Tiêu sư phụ, ta cũng biết là số mệnh của hoàng gia không thể tùy tiện tính toán được, nhưng nếu chỉ tính toán nhân duyên thì chắc hẳn không thành vấn đề phải không?”
Tiêu Vân Chước có chút không nói nên lời.
Nàng hiểu, đây là muốn nàng tính nhân duyên cho đại công chúa.
Chỉ là chỉ nhìn tướng mạo thì không dễ tính lắm.
Tam vương gia lại khẽ nói thầm cho nàng nghe bát tự của đại công chúa, Tiêu Vân Chước nghe xong cũng âm thầm bấm đốt ngón tay tính toán một phen. Ánh mắt mọi người sáng rực nhìn nàng chằm chằm như đang chờ đợi câu trả lời của nàng.
Chỉ là qua hồi lâu, Tiêu Vân Chước cũng chỉ nhìn đại công chúa bằng ánh mắt thật sâu rồi nói: “Tùy duyên mà tới, không tiện nói nhiều.”
Tiêu Vân Chước căn bản không hề cảm thấy mình mắc nợ đại công chúa cái gì, dù sao người làm chuyện xấu là Tống phò mã chứ không phải nàng ta, chỉ là bây giờ vừa tính ra như thế, trong lòng lại hiện lên mấy phần lo lắng.
Nhân duyên của đại công chúa cũng không mấy tốt đẹp, Tống Nghiệp và nàng ta chính là một kiếp. Mặc dù kiếp này đã hết, nhưng cũng không có nghĩa là nhân duyên của nàng ta sẽ có kết quả tốt đẹp hơn,
Nói cách khác, nhi nữ tình trường chính là thứ kém cỏi nhất trong cuộc đời của Di Thuận đại công chúa.