Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 487
Vừa nghĩ tới đại ca không hề để tâm đến tẩu tẩu, nàng ấy không khỏi tức giận, vậy nên sau khi nói xong còn chưa thấy hả giận, trực tiếp xông tới giẫm một cái thật mạnh lên chân đại ca nhà mình, lúc này mới khóc hu hu bỏ chạy.
“Ha ha…” Quách Sài Nữ nhìn thấy cảnh này, nhịn không được bật cười.
“…” Mai thế tử đau đến nhe răng nghiến lợi.
Vừa nghĩ tới chuyện như thế này chỉ mới bắt đầu, Mai thế tử đã cảm thấy mình dứt khoát ở đây xuất gia luôn cũng được.
Muội muội đã tức giận hắn như thế, đến khi về nhà rồi, nhất định là phụ thân mẫu thân cũng sẽ có ý nghĩ tương tự, còn cả nhà nhạc phụ bên kia nữa…đến khi nào mới xong đây!
Giặc cướp đáng chết, thật sự hại chết hắn mà!
Mai thế tử cho dù không nguyện ý thì lúc này cũng chỉ có thể dũng cảm đối mặt, sau khi giao tên cướp lại cho nha môn liền đi tới Hoắc gia thỉnh tội.
…
Mà lúc này Tiêu Vân Chước cũng đã quay về nhà, thay một thân y phục sạch sẽ rồi cùng với Tiêu Văn Yến đi tới phủ Vinh Giang trưởng công chúa làm khách.
Tiêu Văn Yến mỗi ngày phải đọc sách cũng rất mệt mỏi, lần này đi ra ngoài cũng là để thư giãn.
Đây là cậu chủ động yêu cầu.
Bây giờ cậu đã cảm thấy đại tỷ là người tốt, trong tiềm thức cũng muốn bảo vệ nàng. Nghĩ đến sau khi đại tỷ hồi kinh chưa bao giờ tham dự mấy dịp lễ phức tạp như vậy, không giống như cậu lúc trước đã từng đi theo mẫu thân tham gia mấy cuộc vui, cho nên liền yêu cầu đi chung.
Cậu nghĩ nếu có người nào đó mà đại tỷ không nhận ra thì cậu có thể ở bên cạnh chỉ điểm một hai.
Đối với chuyện này, cậu cũng rất mong chờ.
Phong cách ăn mặc của Tiêu Văn Yến lúc này cũng đã thay đổi không ít, lúc trước cậu chủ yếu mặc mấy y phục hoa lệ, giống như một con búp bê bằng ngọc được chạm khắc tỉ mỉ, nhưng bây giờ lại thiên về hướng nhẹ nhàng thoải mái, khiến khuôn mặt kia cũng trở nên tràn đầy sức sống.
Nhi nữ Tiêu gia đều có ngoại hình không tệ.
Mấy tháng nay Tiêu Văn Yến cũng không hề sinh bệnh, cũng cao hơn một chút, thêm chút khí tức tuấn lãng.
Bụng có thi thư khí từ, mặc dù cậu không đọc đủ thứ thi thư nhưng bởi tiếp xúc với nhiều người đọc sách nên phép tắc đã học được kha khá, như thể đã thay da đổi thịt.
“Đại tỷ, tỷ đừng có sợ, cho dù là công chúa thì đó cũng là người, không có gì to tát cả. Mẫu thân chúng ta trước đây đã từng gặp Vinh Giang trưởng công chúa rồi, bà ấy là tỷ tỷ của bệ hạ, nhìn người cũng rất hiền hòa.” Sau khi hai người xuống xe, Tiêu Văn Yến còn nghiêm túc nói với Tiêu Vân Chước.
Tiêu Vân Chước chỉ khẽ gật đầu.
Sợ à? Không hẳn.
Phía sau nàng…có người.
Chẳng qua chỉ là…quẻ hôm nay không được cát tường cho lắm.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, cho dù Vinh Giang trưởng công chúa không oán không thù với nàng nhưng hôm nay yến tiệc tổ chức là vì đại công chúa, đây chính là một trong những kẻ thù của nàng.
Bước vào phủ đệ, phát hiện thấy người đã đến không ít, ai nấy đều ngồi vào chỗ của mình.
Quy trình của những nhã yến này đều tương tự nhau, ngồi xuống trò chuyện, xem mấy nhạc sĩ vũ nữ trình diễn, ăn uống, sau đó lại ra ngoài đi dạo một vòng, đều tự tìm những bằng hữu quen thuộc của mình, lại duy trì làm sâu sắc thêm mối quan hệ.
Mà chủ nhân bữa tiệc lần này, Vinh Giang trưởng công chúa có địa vị tôn quý xa cách, nếu nhìn thấy mấy tiểu bối bên dưới có ai đó thuận mắt thì sẽ khen ngợi một hai…