Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 484
Mai thế tử thấy muội muội mình như vậy cũng hoảng sợ: “Ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi hết, nhưng ngươi phải thả người ra đã.”
“Ta cũng không ngốc, một tiểu nương tử nũng nịu thế này, nếu trực tiếp trả lại cho các ngươi thì ta còn có thể an toàn rời đi được sao?” Tên cướp kia bật cười một tiếng.
So với cô nương trong tay thì kỳ thật hắn càng thích thế tử phu nhân hơn. Vị phu nhân kia có tri thức hiểu lễ nghĩa, dung mạo cũng xinh đẹp, hoàn toàn khác biệt với mấy võ phu lưu lạc thiên nhai như hắn, đối với hắn có một sức hấp dẫn khó tả.
Nhưng bây giờ không có cơ hội lựa chọn, tính mạng là quan trọng nhất.
Mai thế tử cũng tức đến dậm chân.
Hắn nhanh chóng bảo người đi lấy ngân phiếu.
Nhưng tên cướp kia cứ liên tục lùi về phía sau, bất tri bất giác đã đưa muội muội của hắn ra đường.
Bọn hộ viện cũng theo sát, muốn động thủ, nhưng lại ngại tiểu thư nhà mình đang bị bắt lại nên không biết phải làm thế nào. Lúc này sắc trời đã dần tối, muốn cứu người càng khó khăn hơn.
Mai cô nương liền sợ đến ngất xỉu, bị tên cướp kia ném lên trên lưng ngựa.
“Nếu các ngươi đuổi theo thì cứ chờ nhặt xác đi! Yên tâm, chỉ cần ta đến được nơi an toàn rồi sẽ trả lại tiểu cô nương này cho các ngươi!” Tên cướp kia nhận được tiền, nhảy tót lên lưng ngựa rồi phóng đi.
Tuy nhiên, vào lúc này, một mũi tên dài phá không xuyên rừng mà đến!
“Vút…”
Sau một khắc, cắm thẳng vào ngực tên cướp kia!
Trong phút chốc, tên cướp kia chỉ thấy đau đớn đến tột cùng, càng không ngờ rằng mình sẽ bị người ám toán, tức giận đến cực điểm. Hắn nghiến răng nghiến lợi muốn động thủ với Mai cô nương đang nằm sấp trước mặt, định lấy mạng tiểu cô nương này!
Chỉ là hắn chưa kịp xuống tay thì một sợi dây thừng lại bật ra khỏi mặt đất, chân ngựa bị chặn lại, hắn ngã thẳng xuống đất.
Trên người hắn có vết thương, cả người nhào thẳng xuống đất. Trong tình thế cấp bách, cơn đau trên người khiến hắn gần như không thể cử động được. Đang cuống quýt chuẩn bị đứng dậy thì có người núp trong bụi cỏ ở sau lưng từ lúc nào không biết đã gác lưỡi đao trên cổ hắn rồi.
Mai cô nương cũng bị ngã từ trên lưng ngựa xuống, cũng may Tùng Thúy phản ứng rất nhanh, bảo vệ kịp thời.
Đại đao của Quách Sài Nữ hận không thể chém thẳng xuống tên cướp này.
Nhưng nàng ấy nhếch miệng, kìm lại, hét thẳng về phía Mai thế tử ở bên kia: “Đại tỷ phu, sao ngươi còn đứng đó? Nhanh lấy dây thừng đến trói người lại đi.”
Mai thế tử nhìn thấy động tĩnh từ đằng xa, toàn thân ngơ ngác.
Nghe thấy giọng nói của Quách Sài Nữ mới định thần lại, hai chân run rẩy, vội vàng dẫn người xông tới.
Đây là thê tử của biểu đệ nhạc gia của hắn…
Giọng nói này lúc này sao mà thân thiết đến thế…
Trên đường Mai thế tử chạy tới, hắn bị vấp ngã hai lần, phải nhờ hạ nhân xung quanh đỡ lấy mới cuống quýt chạy tới đây được.
“Mau! Trói hắn lại mau! Báo quan!” Mai thế tử sắp khóc, lại nhìn Quách Sài Nữ, cũng không đoái hoài đến mặt mũi nữa, vội vàng cúi đầu chắp tay: “Đa tạ đệ muội, đa tạ đệ muội!”
“…” Quách Sài Nữ nhìn hắn mà không nói nên lời: “Đại tỷ phu, không phải là Tiêu gia biểu muội đã nói với ngươi là phải cẩn thận một chút, phải điều tra kỹ người này rồi sao? Tại sao ngươi lại dẫn người này ra đây rồi? Chỉ bằng mấy công phu mèo quào của gia đinh hộ viện nhà ngươi cũng không đánh lại người luyện võ này, ngươi phải ngốc đến thế nào mới dâng cái mạng nhỏ của mình vào tay người ta thế?”
“…” Sắc mặt Mai thế tử vẫn còn trắng bệch, hắn run rẩy: “Đa tạ đệ muội…”
Hắn là …tin tưởng phụ thân hắn!
Có điều, đến khi quay về, hắn còn không biết phải giải thích thế nào đâu!
Nhạc phụ đã khuyên nhủ hắn, thê tử cũng đã nói rồi…Thế mà bây giờ chuyện cũng thành ra thế này…
Hắn cảm thấy quãng đời còn lại của mình xem như xong hết rồi. Với tính khí nóng nảy của thê tử hắn, muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng ấy xem ra cũng phải rất lâu rất lâu…