Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 483
Ngàn chọn vạn chọn, chọn được nữ nhi Hoắc gia, cũng biết nhà mình ngoại trừ tước vị ra thì không có gì đáng giá nữa, cho nên Hải Ninh Hầu phủ mới hứa hẹn với Hoắc gia rằng Mai thế tử sẽ không bao giờ nạp thiếp!
Muốn nói có quan hệ thì nhiều nhất chính là thông qua Hoắc gia.
Tiêu Vân Chước nhìn mấy giỏ bánh quả thị này, cũng có chút đau đầu: “Hoắc gia biểu tỷ lòng dạ rộng lớn, chọn cửa hôn sự Hầu phủ này cũng có chút ấm ức. Mai thế tử này…đầu óc không được thông minh cho lắm.”
Lão thái thái vui vẻ.
“Cũng không thể nói như vậy được. Mai thế tử không tính là người thông minh nhưng cũng có một điểm tốt, đó chính là chịu cúi đầu, có thể cho Hoắc gia đại nha đầu đầy đủ thể diện. Chuyện hôn nhân này có tốt hay không thì người trong cuộc mới rõ, người ngoài khó có thể nhìn ra.” Lão thái thái kiên nhẫn nói: “Nhiều bánh quả thị như vậy, chẳng lẽ là có ẩn ý gì sao?”
Bà ấy rất hiếu kỳ, là cháu gái của mình đã nói gì khiến Mai thế tử không vui sao?
Với cái thời tiết này, vơ vét nhiều bánh quả thị đến đây như vậy cũng không dễ dàng gì, xem dáng vẻ này là đang rất tức giận.
Tiêu Vân Chước chỉ cảm thấy người này còn có chút nông cạn nữa.
Không tin nàng thì cũng đừng tin, lại làm ra cái chuyện ngây thơ thế này để hả giận…Nàng cảm thấy tâm trí người này có thể cũng ngang bằng với Tiêu Văn Yến.
Tiêu Vân Chước thở dài, cảm thấy hơi nhức đầu.
Nếu đối phương đã không tin thì rất có khả năng không đi điều tra thêm.
Sau khi Tiêu Vân Chước quay về phòng của mình lại xem thêm một quẻ, quả nhiên, tai kiếp của Hoắc gia đại tỷ tỷ đã qua, nhưng nguồn gốc kiếp số vẫn còn đó, cho nên vẫn đề này rất có thể sẽ chuyển dời sang người khác.
Tiêu Vân Chước vốn có thể mặc kệ.
Chỉ là nếu vì điều này mà có ai đó xảy ra chuyện, đến lúc đó Hoắc gia đại tỷ chỉ sợ sẽ áy náy và tổn thương.
Nhiều bánh quả thị như vậy…cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt, thế này là sắp giàu rồi phải không?
Một cái bánh quả thị coi như là một lượng bạc.
Đợi nàng làm xong việc, nàng sẽ khiêng những thứ này đến tìm biểu tỷ phu đòi tiền.
Hai ngày sau, người Mai gia ra khỏi thành để hoàn nguyện.
Trước đó Hầu phu nhân sinh bệnh nên mới bái thần, bây giờ đã khỏi bệnh. Vốn dĩ Hoắc đại cô nương là thế tử phu nhân phải đến chùa miếu để bày tỏ lòng hiếu thảo của mình, nhưng bây giờ nàng ấy không đi nên người thay thế nàng là đích nữ Mai gia đại cô nương cùng với mấy người khác.
Nhiều người, đến chùa miếu cũng phải ở lại, mọi thứ diễn ra đúng như sắp xếp, ít nhất cũng phải ở lại đó hai đêm.
Chỉ là ngay trong đêm đầu tiên đã xảy ra chuyện.
Sau khi cúng xong, Mai gia cô nương bị người bắt cóc trên đường trở về hậu viện!
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, Mai thế tử nhìn thấy người đang giữ muội muội mình làm con tin, sợ đến mức hồn cũng bay mất, trên mặt kinh hoàng tột độ: “Phụ thân ta không hề xử bạc với ngươi mà…Ngươi nhanh thả người ra đi, ta sẽ bỏ qua hết mọi chuyện.”
Hắn căn bản không hiểu, tại sao một người đang yên đang lành lại đột nhiên động thủ như thế?
Mà tên cướp kia vốn cũng muốn tiếp tục kiếm sống ở Mai gia, chỉ là không ngờ rằng hôm nay khi đến đây hoàn nguyện lại gặp được một vị tăng nhân ở chỗ này. Vị tăng nhân này nhiều năm trước đã từng nhìn thấy hắn, lúc này vừa gặp thì không lập tức nhận ra, nhưng chắc hẳn không bao lâu sau sẽ nhớ lại!
Thay vì ngồi chờ chết, còn không bằng nhân cơ hội chạy trốn!
Nhưng hắn không thể cứ như thế này mà rời đi được, không có tiền thì đi ra ngoài cũng phải chịu khổ, cho nên hắn chọn một người vừa quan trọng vừa dễ hạ thủ trong số những người Mai gia.
“Năm ngàn lượng bạc, một con ngựa tốt!” Đối phương hạ giọng, tràn đầy sát ý, một tay ôm lấy người, một tay cầm trường kiếm khiến Mai cô nương sợ đến mức hai chân cũng nhũn ra.