Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 472
Tiêu Văn Yến vừa về đến nhà, đã thấy đại tỷ như này, bị dọa đến giật mình.
So sánh với lúc trước đơn giản tùy ý, trang phục này của Tiêu Vân Chước giống như là một cô nương xinh xắn đáng yêu, ngây thơ còn vô cùng thuỳ mị xinh đẹp.
Nhưng đại tỷ biết đánh người!
“Bộ này thế nào? Ta muốn cho nhóm biểu tỷ muội của Hoắc gia một ấn tượng tốt, không tệ chứ?” Tiêu Vân Chước vô cùng nghiêm túc hỏi Tiêu Văn Yến.
“…” Tiêu Văn Yến nghi ngờ, nhưng cậu cũng không dám nói, chỉ kiên trì gật đầu: “Được! Không hổ là y phục mà đại tỷ chọn, vô cùng có sức sống…”
“Vậy là tốt rồi.” Tiêu Vân Chước nhẹ gật đầu: “Các biểu huynh giúp ta làm thơ mắng chửi người, tuy nói không thể khiến ân nguyên phu này ra sao, nhưng cũng đã thay ta xả được cơn giận, nữ nhi không tiện xuất đầu lộ diện làm quá mức, nhưng Hoắc gia nhiều người như vậy cũng ra tay, ta nghĩ mấy vị biểu tỷ muội chắc chắn cũng quan tâm không ít…”
Tiêu Văn Yến thật ra không muốn đi, cậu rất sợ nhìn sắc mặt người nhà họ Hoắc.
Nhưng lời của Tiêu Vân Chước… Chỉ có thể nghe.
“Đại tỷ, làm sao ta chưa từng thấy ngươi tôn trọng người khác như vậy? Hoắc gia… có gì khác biệt?” Trong xe ngựa, Tiêu Văn Yến thì thầm một tiếng.
“Vậy ta nên tôn trọng ai đây?” Tiêu Vân Chước hỏi cậu.
“…” Tiêu Văn Yến há to miệng, sau đó sửng sốt một chút, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Cha và mẹ? Cha… trong chuyện của đại tỷ, cũng không phải là không sai, mẹ lại càng không cần phải nói, bà ấy sai vô cùng, cho nên sau khi đại tỷ trở về, cần thích ứng, mà ba huynh đệ bọn họ… hình như cũng không có tư cách bắt bẻ nàng.
Cậu ở trong thư viện, cũng nghe nói đến chuyện đại tỷ tụt quần của ân nguyên phu…
Cho nên lần này đại tỷ có thể bình yên vô sự không bị bệ hạ trách phạt, là bởi vì Hoắc gia à?
Hoắc gia và nàng không thân quen như vậy, nhưng lại sẵn lòng giúp nàng không mong hồi báo…
So sánh ra thì quả thật khiến cho nàng nên tôn trọng.
Không biết từ khi nào, Tiêu Văn Yến cảm thấy suy nghĩ của mình hình như thay đổi rất nhiều, rõ ràng cũng không học được bao nhiêu thứ… Nhưng mỗi lần nghe Hoắc phu tử khích lệ đại tỷ, nghe người ngoài tò mò và lo lắng về đại tỷ, cậu cũng bắt đầu dần dần đồng ý với thân phận tỷ tỷ của Tiêu Vân Chước.
Hơn nữa, có một người tỷ tỷ như vậy, hình như rất tốt.
Cuộc sống bây giờ của cậu, vậy mà khiến cậu cảm thấy phong phú vui vẻ hơn so với lúc trước.
Đương nhiên, gần đây ở thư viện cậu cũng vô cùng vất vả, rất nhiều người sẽ nghe ngóng chuyện của đại tỷ với cậu, thậm chí cậu cũng không hiểu Tiêu Vân Chước bằng người ngoài, còn nghe từ trong miệng người khác nói đại tỷ phá được án thư sinh g.i.ế.c cha…
Rất nhiều người phát hiện cậu cũng không phải vô cùng hiểu đại tỷ, lại còn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu, như thể… cậu là một người thân không xứng chức.
Khiến cho nội tâm kiên định ban đầu của cậu cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Cậu cũng bắt đầu trở nên muốn nghe ngóng hiểu rõ tình hình của đại tỷ.
Cho nên gần đây, cậu biết đại tỷ làm một thiện đường, cũng biết nàng là người chứng kiến vụ án của Tần nữ.
Thậm chí, trong thư viện, tất cả mọi người nói, đều là bởi vì đại tỷ, cho nên oan khuất của Tần nữ mới có thể được phơi bày ra trước mọi người.
Mặc dù cậu không rõ lắm, nhưng cũng mơ hồ có một chút kiêu ngạo, lúc cùng với mọi người chống lại sự nghi ngờ của những người khác về đại tỷ, thậm chí cậu có loại cảm giác vinh quang…
“Đại tỷ, ta có thể hỏi ngươi một vài chuyện không?” Tiêu Văn Yến bỏ qua suy nghĩ lung tung trong đầu, cẩn thận từng li từng tí nhìn Tiêu Vân Chước.
Tiêu Vân Chước nhẹ gật đầu: “Có thể.”