Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 466
Trong những năm gần đây, thu thuế của Tuyền Xương luôn ở mức trung bình và thấp, tuy không phải là chạm đáy nhưng Thái thú Tuyền Xương cũng không đặc biệt xuất sắc, nhưng cũng không quá kém, cẩn thận chặt chẽ, rất ít ngoi đầu lên. Ngay cả khi gặp phải tai họa, hắn cũng không xin quá nhiều, thế nên bao năm qua ông ta cũng ít để ý đến người này.
“Hôm nay trẫm đã nhận được sổ gấp của Tiêu Trấn Quan, chuyện bên ngoài của hắn đã xong rồi…” Càn Hòa Đế đổi giọng: “Không rõ nước ở Tuyền Xương sâu bao nhiêu, bởi vậy trẫm nghĩ rằng nên để Tiêu Trấn Quan đồng hành cùng với ngươi. Hắn cũng không cần phải về kinh, chỉ cần bảo người khác đưa đám tặc tử kia về thành là được, còn hắn trực tiếp quay đầu ngựa tiến về Tuyền Xương tập hợp với ngươi!” Hoàng đế lại nói với Giám sát Ngự Sử đang chuẩn bị phái ra ngoài.
Đối phương kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại.
Lúc này cũng hiểu rõ, có Tiêu Trấn Quan đi theo là việc tốt, có thể bảo mệnh, sao có thể không vui lòng?
Hắn chỉ là bất ngờ trước sự coi trọng của bệ hạ đối với Tiêu Trấn Quan, người này còn chưa về tới mà đã được nhận nhiệm vụ tiếp, nếu như nhiệm vụ lần này hoàn thành tốt thì tiền đồ đương nhiên sẽ càng thêm sáng lạn.
…
Ngoài cung.
Rất nhiều người đang nóng lòng chờ xem trong cuộc đối đầu giữa Tiêu Vân Chước và Ân Nguyên Phu, cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng.
Hôm nay Ân Nguyên Phu đã hạ sốt, tuy rằng thân thể vẫn còn yếu ớt nhưng tinh thần đã tỉnh táo hơn một chút. Thái y nói dương khí của hắn không đủ nên kê cho hắn rất nhiều thuốc bổ sung dương khí.
Hơn nữa, hắn cũng cảm thấy Độ Linh Các của Tiêu Vân Chước có gì đó là lạ, nếu không đến đó thì hắn sẽ không đột nhiên cảm thấy khó chịu như vậy. Thế nên sau một hồi suy nghĩ, hắn quyết định sai người đi đến Hoàng Thành Tự để thỉnh một bức tượng Phật về bày trong nhà.
Nhắc tới cũng lạ, tượng Phật vừa ra, thân thể hắn không còn cảm thấy lạnh nữa.
“Công tử, Khương cô nương gửi thư đến.” Hắn đang nghỉ ngơi, gã sai vặt liền mang đồ tới.
Ánh mắt hắn vẫn còn u ám, nhưng vẫn mở ra nhìn xem thử.
Chỉ là sau khi xem xong, Ân Nguyên Phu tức giận đến mức cười ra thành tiếng.
Từ khi quen biết Khương Nguyên hắn đã biết tính tình người này cũng không tốt lắm, không được hiền hòa tốt bụng như vẻ bên ngoài. Nhưng hắn không quan tâm, dù sao thì hắn cũng là loại người kiêu căng ngạo mạn nên hắn cũng rất thưởng thức dã tâm và tham vọng của Khương Nguyên!
Lúc trước Khương Nguyên hợp khẩu vị của hắn, nàng ta lợi dụng hắn để leo lên cao, hắn cũng rất hiểu.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ cưới nàng ta, chỉ hào phóng làm mọi chuyện để dỗ cho nàng ta vui vẻ là được rồi.
Nhưng bây giờ, cho dù biết nàng ta là hạng người gì thì hắn vẫn bị chọc tức.
Mở đầu bức thư chính là trách cứ hắn tại sao lại lừa gạt tình cảm của nàng ta, đã không thể cho nàng ta chung thân thì tại sao lại trêu chọc nàng ta như vậy. Đằng trước thì khóc lóc kể lể, phía sau thì lại an ủi dỗ dành, nói rằng cho dù thân thể hắn có tật thì nàng ta cũng không thèm để ý, sau này nàng ta sẽ xem hắn như là huynh trưởng ruột thịt, sẽ không coi thường hắn…
Hay cho một cái không chê, hay cho một cái huynh trưởng!
Càng buồn cười hơn là nét chữ này không phải là chữ viết của nàng ta, không biết là do hạ nhân nào viết thay.
Đây là đang đề phòng hắn, sợ hắn sẽ lấy thứ này công khai ra ngoài?!
“Công tử, bệ hạ đã biết ngài phải chịu ấm ức, còn không chịu làm chủ cho ngài. Người bên ngoài đã bắt đầu suy đoán là bệ hạ không muốn xử lý chuyện này…” Hạ nhân ở bên cạnh nói rồi lại bổ sung thêm: “Ngài có nên lùi lại một bước, nói xin lỗi Tiêu gia cô nương không? Như thế thì bệ hạ biết ngài khoan dung độ lượng biết tiến biết lui, cũng sẽ cảm thấy đau lòng ngài hơn, đúng không?”