Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 458
Tiêu Văn Việt thấy nàng không hề căng thẳng cũng không hề tỏ ra sợ hãi, trong lòng cũng mơ hồ sinh ra cảm giác kiêu ngạo.
Đây là muội muội của hắn, phải nên là như thế.
Chẳng bao lâu sau, Tiêu Văn Việt đã rời nhà.
Mà lúc này, bên tai hoàng đế cũng thật náo nhiệt.
Hôm qua Ân Nguyên Phu trình tấu, nói rằng bị người sỉ nhục, là tiểu thư Tiêu gia ở ngay trước mặt mọi người lột xiêm y của hắn, tâm hắn lúc này như tro tàn, không còn thiết sống nữa…
Lúc ấy ông ta khiếp sợ không gì sánh nổi, trong đầu cũng thắc mắc không biết Tiêu gia cô nương là ai, không nghĩ tới vậy mà lại là người của Nhân An Công lúc trước. Tin tức này quả thật khiến ông ta vô cùng kinh ngạc, gần như không thể tin nổi.
Không hề có lý do gì khác, chỉ bởi vì Tiêu Trấn Quan, gia chủ của Tiêu phủ Nhân An Công trước đây từ sau khi phụ thân bị tiên hoàng ban chết liền bắt đầu kẹp chặt đuôi làm người. Tiêu Trấn Quan thuở nhỏ học võ, nhưng lại lề mà lề mề đợi đến tận năm hai mươi tuổi mới bắt đầu tiến vào quân doanh. Không chỉ như thế, còn tìm một chức quan ổn định không cần ra chiến trường, cả ngày làm việc kiếm sống. Tuy nói mấy năm nay cũng làm việc cẩn trọng nhưng sự hèn nhát kia khiến ông ta nhìn mà thấy phiền.
Tốt xấu gì Tiêu gia cũng đã từng có chiến thần, tổ tông uy danh hiển hách, tại sao đến lượt ông ấy thì lại thành bao cỏ, sao có thể không tức giận chứ?
Trước khi ông ta đăng cơ, tiên hoàng vẫn đặt nhiều hy vọng vào Tiêu Trấn Quan, cũng mấy lần cố ý dùng ông ấy. Nhưng ông ấy thật đúng là rùa đen rụt đầu, vừa mở miệng ra chính là không yên lòng lão nhân hài tử trong nhà, lại sợ mình cô phụ hoàng ân, khiến cho tiên hoàng tức giận đến mức nghi ngờ không biết có phải Tiêu Trấn Quan ghi hận chuyện phụ thân ông ấy bị ban chết hay không!
Đợi đến khi ông ta đăng cơ, Tiêu Trấn Quan cũng càng ngày càng ổn trọng.
Nhi tử cũng đã lớn, lẽ ra có thể xông pha ra ngoài làm việc lớn rồi.
Thế mà vẫn chưa.
Nhìn thấy dáng vẻ hèn mọn cẩn thận, thân thể hùng tráng mà nằm sấp trên đất, mất hết tất cả khí phái.
Khi đó, ông ta thật sự cảm nhận được sự tiếc nuối và phiền muộn của phụ hoàng hắn lúc trước, cho nên, ông ta cũng thật sự không thích Tiêu Trấn Quan.
Ông ta muốn trở thành một vị minh quân.
Đương nhiên ông ta cũng hy vọng phần lớn những người bên mình đều là người có năng lực, nếu như có thể xuất hiện lại một chiến thần giống như lão Nhân An Công thì sẽ càng tốt hơn.
Nhưng hết lần này đến lần khác, đến thời của ông ta, võ tướng trong triều tuy nhiều nhưng người đặc biệt xuất sắc lại không có. Lục lão tướng quân đã cao tuổi, đã sớm không thể lên chiến trường. Tiêu gia không người có thể dùng, những võ tướng khác tuy rằng cũng không tệ, nhưng…cứ luôn cảm thấy chưa đủ xuất sắc.
Cho nên, ông ta có thể có sắc mặt tốt với Tiêu gia được sao?
Năm nay khi phái binh ra ngoài dẹp loạn, ông ta cũng chỉ thuận miệng nói ra để Tiêu Trấn Quan đi. Vốn cho rằng người này sẽ tiếp tục cúi đầu nói mình không thể, lại không ngờ rằng con trâu già lại bắt đầu nhúc nhích.
Thành thành thật thật xuất chinh, ngược lại lại khiến ông ta phải nhìn thêm vài lần.
Kỳ thi đình năm sau, Đại Lang Tiêu gia cũng có chút tiền đồ, văn chương viết cũng hay, xếp hạng cũng cao.
Chỉ là nhìn thân hình cường tráng kia cùng với dáng vẻ thành thành thật thật làm bài, khiến người ta nhìn mà không vừa mắt.
Văn thần thì phải có vẻ nhã nhặn của văn thần, hắn có nhã nhặn sao?
Dở dở ương ương, sau khi sinh ra một chiến thần như thế, lại bắt đầu theo nghiệp văn, đây là làm ẩu!
Quả nhiên, sau khi ném người đi sứ, trong lòng của ông ta vui vẻ hơn nhiều!
Mấy bữa nay ông ta cũng gần như quên mất Tiêu gia, lại không ngờ có Tiêu gia tiểu thư xuất hiện. Ngay cả chuyện lột quần của người ta mà cũng làm được, tuy nói là làm người ta phải kinh ngạc nhưng nói thật, tiểu nha đầu này có cốt khí còn mạnh hơn phụ thân nàng rất nhiều, cũng rất to gan.
Nhưng mà ai cũng biết Ân Nguyên Phu cũng coi như là “nghĩa tử” của ông ta.
Nàng lột quần của ai không được, lại nhất định cứ phải lột quần của người của ông ta, chuyện này khiến trong lòng ông ta không thoải mái, đây không phải là muốn vả mặt ông ta sao?