Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 457
Trong lúc nhất thời, thiếu gia công tử đi tới thanh lâu lại nhiều hơn so với lúc trước.
“Ai trong số các ngươi đã từng hầu hạ Ân Nguyên Phu? Lúc trước hắn là khách quen ở nơi này! Nói kỹ một chút, các ngươi đã từng nhìn thấy thân thể của Ân Nguyên Phu chưa? Rốt cuộc thì hắn như thế nào?” Có mấy tên hoàn khố vô cùng tò mò.
Bởi “kỳ cảnh” lúc ấy, không phải người người đều nhìn thấy!
Các hoa khôi cũng hiểu chuyện, biết những khách nhân này muốn nghe cái gì.
“Chúng ta đã từng hầu hạ Ân công tử, nô gia đã mấy lần cùng hắn cộng độ lương tiêu, thật sự đã đem hết toàn bộ vốn liếng của mình ra cũng không thể chạm được vào Ân công tử dù chỉ nửa phần…Lúc trước nô gia chỉ nghĩ là Ân công tử mặt ngoài phóng túng, kỳ thực lại là chính nhân quân tử nữa chứ…”
“Nô gia chỉ hầu hạ hắn uống rượu, vì hắn khiêu vũ đánh đàn. Hắn cũng chưa từng chạm vào nô gia, ngược lại có một lần nô gia thấy Ân công tử uống rượu quá nhiều nên muốn giúp hắn cởi áo nới dây lưng. Tay của nô gia khi ấy không cẩn thận đụng vào chỗ đó…” Đối phương siết chặt khăn tay, cười ngượng ngùng: “Không sợ chư vị chê cười, nô gia lúc ấy…sờ mà không thấy gì hết, cũng bởi vì lần đó mà nô gia luôn nghĩ, Ân công tử này có phải là nữ giả nam trang hay không…”
“…”
Các nàng nói càng nhiều, đám khán giả kia lại càng vui vẻ, thưởng bạc cũng không hề keo kiệt.
Đương nhiên những lời các nàng ấy nói phần lớn đều là sự thật, có đôi lời pha chút cường điệu mà thôi.
Trong khi bên ngoài trời long đất lở, Tiêu Vân Chước lại đang cùng với nhị ca, yên tĩnh hài hòa ngồi ăn cơm với lão thái thái.
Nhị ca vốn định rời nhà đi ra ngoài nhưng vì đôi mắt này mà hắn phải đợi thêm một ngày nữa.
Hắn cũng không dám đi ra ngoài, ở trong nhà tĩnh tâm luyện chữ. Sau ba ngày gánh đôi mắt này, hắn cảm thấy tâm tính mình dường như thay đổi rất nhiều so với lúc trước, cách nhìn đối với chuyện sinh tử thay đổi, đối với muội muội mình càng thay đổi hơn.
Nhất là khi hắn biết chuyện Tiêu Vân Chước dẫn người đi tới Ân phủ gây chuyện, hắn càng khiếp sợ không gì sánh nổi.
Người muội muội này của hắn thì ra chưa bao giờ yếu đuối.
Nàng có thể một thân một mình sống đến bây giờ, cũng có thể tại thời điểm bất lợi đòi lại công đạo cho mình, cách làm việc quyết đoán, cũng không hề mềm lòng.
Tất cả những gì mà phụ thân, huynh trưởng cho nàng cũng chỉ có vinh dự của Tiêu gia, chỉ khi nào Tiêu gia cường đại thì nàng mới có thể có thêm nhiều sức mạnh.
“Ta không thể ở lại lâu hơn nữa, một lát nữa sẽ đi. Chuyện ở bên ngoài muội cứ yên tâm, nếu có chuyện gì xảy ra thì nhị ca sẽ giúp muội gánh vác.” Hắn giống như đột niên trưởng thành, mở miệng nói.
Hắn đã bái sư, sư phụ hắn dù sao cũng là Nhan Vô Giác, ở trước mặt bệ hạ cũng có chút thể diện.
Chuyện này bệ hạ cũng đã biết, hôm nay hắn cũng đã nhận được thư của Hoắc Kiệt, nói rằng Hoắc gia bá phụ đã gặp riêng bệ hạ để giải vây cho muội muội.
Đương nhiên, muội muội của hắn thông minh, biết dùng đồ vật mà Thánh tổ ban thưởng để phá cửa. Cho dù bệ hạ có thiên vị Ân Nguyên Phu cũng không thể phạt muội muội của hắn được, cùng lắm chỉ là phạt phụ thân hắn một chút bổng lộc là xong việc.
Chỉ là nếu như muốn muội muội có mặt mũi hơn thì cần phải có đầy đủ con át chủ bài.
Mà thân phận đệ tử của Nhan Vô Giác này đối với bệ hạ mà nói, cũng đáng được che chở!
Tiêu Vân Chước lại chẳng lo lắng, không hề để tâm đến chuyện của mình.
Nàng vốn luôn sợ chết, nếu đã dám gây chuyện thì trước đó đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
Sau khi từ Ân phủ quay về, nàng đã đưa cho Lục biểu thúc một thứ, nhờ ông ấy giúp trình lên bệ hạ.
Thứ đó có quan hệ với thiên tượng.
Tắc tinh ôn minh, năm nay tất sẽ chín muồi, mùa màng bội thu. Chỉ là lại có thiên sàm tinh xuất hiện, đây là điềm xấu. Nhìn phương hướng, hẳn là ứng ở vùng Tuyền Xương, sàm chủ hại dân, tham cốc trộm túc, cũng nên có chuẩn bị trước để tránh làm lòng dân hoang mang.
Lúc này thời tiết nắng nóng, cách ngày thu hoạch vụ thu cũng không còn xa.
Muốn để mình đường đường chính chính đứng thẳng lưng, chỉ dựa vào vinh quang tổ tông thôi là chưa đủ.
Nàng nghĩ, lúc này hẳn là bệ hạ đang điều tra tình huống của nàng, cũng suy nghĩ cân nhắc xem có nên coi mấy lời của nữ nhân gia là thật không?