Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 453
Nói xong, khuôn mặt Ân Nguyên Phu cũng đỏ bừng.
Cơn sốt của hắn vẫn chưa lui, lên lên xuống xuống, đã sốt mấy lần.
Lời của Ân Nguyên Phu nhanh chóng được báo ra ngoài.
“Đại tiểu thư…nơi này dù sao cũng là phủ quan, nếu cứ xông thẳng vào chỉ sợ sẽ khó giải thích.” Diệp quản gia nhìn Tiêu Vân Chước nói.
Tiêu Vân Chước nhìn cánh cửa thật cao kia, vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt mang theo mấy phần lạnh lùng, như thể lần này thật sự bị thủ đoạn vừa thấp kém vừa ghê tởm kia chọc tức.
Xuống khỏi xe ngựa, nàng cất bước đi tới, trong tay vẫn cầm một cây trường thương.
Diệp quản gia nhìn thấy cây trường thương kia, giật mình kêu lên:
“Đại tiểu thư…Đây không phải là…Thứ treo ở trên từ đường đó sao…” Diệp quản gia sửng sốt.
Thứ này đã rất nhiều năm không được động tới, ngày thường cũng là lão gia và đại thiếu gia tự mình lau chùi.
Tiêu Vân Chước cầm thương trong tay, kiên định nhìn về phía trước: “Đây là Ngân Nguyệt Toái Tinh Hồng Anh thương mà Thánh tổ ban tặng! Có thương này ở đây, ngoại trừ hoàng cung ra, có cửa nào mà không vào được, đập cho ta!”
Tiêu Vân Chước vừa nói xong, ánh mắt mọi người đều sáng lên.
Phủ quan thì không thể tùy tiện xông vào, nhưng có thương này rồi, xông vào thì có làm sao? Những thứ bình thường không thể nào so được với thứ này, cho dù thứ này không so được với Thánh tổ đích thân tới nhưng cũng gần như là khẩu dụ của Thánh tổ.
Lập tức, đám người không còn e ngại, trực tiếp xông lên phá cửa!
Tiêu Vân Chước được người bảo vệ ở phía sau, như thể sợ động tĩnh lớn kia sẽ khiến nàng sợ hãi.
Lúc này Tiêu Vân Chước không hề hoảng loạn, lão tổ tông đi rồi nhưng vẫn giữ lại không ít đồ tốt.
Đồ mà Thánh tổ ban tặng, đã không thể bán cũng không thể tặng cho người khác. Năm đó tổ phụ qua đời không bị xét nhà, những đồ vật cũ này đương nhiên được giữ lại.
Nếu hôm nay nàng đã lựa chọn phương thức bạo lực này để đòi lại công bằng cho mình thì đương nhiên nàng sẽ chuẩn bị thật đầy đủ. Đương nhiên, thứ này cũng không thể dùng lung tung được, nhưng Ân Nguyên Phu chính là tự mình tìm chết, nhược điểm đã nắm trong tay, nếu như nàng còn không dám xông về phía trước nữa thì nàng mới thật là đồ phế vật.
Hiện tại, nàng cũng nhân cơ hội này để nhắc nhở mọi người nhớ đến vinh quang của tổ tông Tiêu gia.
Cũng không phải là nói muốn ỷ vào tổ tông để làm loạn mà là để người ta biết, dù sao thì Tiêu gia cũng là quốc công mà Thánh tổ thân phong, mà tổ phụ bại gia tử của nàng đã chết lâu rồi, bây giờ hậu nhân đã lấy ra cây thương này chính là muốn đi theo con đường của tằng tổ phụ, cũng là thể hiện rõ lập trường của mình.
Rất nhanh, cửa bị phá.
Tất cả mọi người xông thẳng vào, túm lấy hạ nhân trong phủ, rất nhanh đã tìm được Ân Nguyên Phu đang nằm ở trên giường.
Tiêu Vân Chước không vào cửa mà đợi ở bên ngoài.
Ân Nguyên Phu nhìn thấy đám người hung thần ác sát cũng giật mình kêu lên, hắn căn bản không nghĩ rằng Tiêu Vân Chước lại dám làm chuyện như vậy!
Chớ nói hắn là Ngự Thư Lang của bệ hạ, cho dù là trạch viện bình thường cũng không thể cưỡng ép xông vào, sao nàng lại dám chứ!
“Ân đại nhân, Tiêu cô nương của chúng ta muốn gặp ngươi. Mời ngươi mặc y phục chỉnh tề, đi ra ngoài một chuyến, cho cô nương của chúng ta một lời giải thích!” Người tới nói chuyện rất khách khí, nhưng lại dùng sức ép hắn ngồi dậy, ánh mắt hung mãnh tràn đầy vẻ uy hiếp.
Ân Nguyên Phu giận tím mặt, nhất định hắn phải bẩm báo bệ hạ, trừng phạt Tiêu Vân Chước tùy ý làm bậy này!
Nhưng mà giờ khắc này Ân Nguyên Phu không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng ra cửa.
Hắn phong độ nhẹ nhàng, áo khoác trên người theo gió mà động, sắc mặt tái nhợt như thể không còn sống được bao lâu, người vây xem nhìn đều cảm thấy bộ dáng này của hắn thật sự đáng thương.
Danh tiếng tài tử của hắn vẫn rất có ích, lúc này lại đang ở vào thế yếu, những người ngoài kia nhìn vào chỉ cảm thấy Tiêu gia này quả thực khinh người quá đáng.