Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 444
“Giết người! Đại phu nhân điên rồi, bà ta g.i.ế.c người rồi!” Hạ nhân trong nhà Tần nhị thúc bị dọa sợ đái ra quần, nhìn thấy bóng người bên ngoài giống như thấy cọng rơm cứu mạng, há miệng run rẩy nói.
Hàng xóm nghe vậy đều khẽ kinh ngạc rồi lại hoài nghi: “Lưu thị g.i.ế.c người? Có phải ngươi nằm mơ rồi không?”
Có ai mà không biết Lưu thị này là người nhu nhược nhất.
Khi trượng phu vẫn còn tại thế, bà ta không dám nói một lời.
Có lẽ bởi vì không sinh được nhi tử cho nên nói chuyện cũng không dám nói to. Về sau trượng phu bà ta liên tiếp nạp thiếp, qua ba bốn năm mà vẫn không có thêm hài tử nên bà ta mới yên tâm hơn được một chút.
Nhưng cũng không được mấy năm tốt lành thì Tần đại gia qua đời, khuê nữ bà ta cũng chết, bây giờ bà ta sống dựa vào con thừa tự, thái độ đối với Đại ca nhi giống như là nhi tử ruột thịt của mình. Tính tình người này cũng tốt, cho dù năm đó nữ nhi ruột thịt bị gã vô lại chà đạp thì cũng không hề nổi điên, gặp chuyện chỉ khóc sướt mướt, toàn bộ mọi chuyện trong nhà đều nhờ tiểu thúc tử cho ý kiến.
Nói bà ta g.i.ế.c người, bà ta dám g.i.ế.c ai?
“Thật mà! Chúng ta tận mắt nhìn thấy! Bà ta…bà ta g.i.ế.c người đỏ cả mắt, cả người, cả tay đều bê bết máu! Giết Vương quản sự và Tôn Thiết Trụ.” Rất nhanh lại có người ở bên ngoài kêu khóc nói.
Dáng vẻ này cũng không giống như đang nói dối.
Đám người có chút bất an, tụ tập lại rồi hồi hộp đi về phía căn nhà của Tần nhị thúc để tìm hiểu xem sao.
Vừa bước vào trong, trước tiên bọn họ đi tới nhà chính để tìm hai phu thê Tần nhị thúc. Tuy nhiên, khi vừa đẩy cửa ra thì đã thấy m.á.u tươi chảy đầy đất, mùi m.á.u tươi khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Mà hai phu thê kia bây giờ đã bị c.h.é.m ở trên giường, toàn thân không có một chỗ nào là còn lành lặn…
“Ọe…” Đám người lập tức nôn mửa.
“Mau! Đều cầm vũ khí đi bắt người…” Lúc này, thân tộc Tần gia vội vàng tụ tập lại, gọi mấy nam đinh đang có mặt, chuẩn bị đi sang nhà bên cạnh bắt Tần Lưu thị.
Đây chính là g.i.ế.c người đấy, hơn nữa lại còn xuống tay tàn nhẫn như vậy!
Đám người tập trung lại, một phần đi bằng cửa chính, một phần lại đi từ cửa nhỏ xuyên từ nhà nhị phòng qua. Người vào từ cửa chính gặp đám hạ nhân của đại phòng Tần gia đang khóc lóc bỏ chạy, ánh mắt ai nấy cũng cực kỳ hoảng sợ.
Mọi người đều có dự cảm không tốt: “Vừa nãy không thấy hai huynh đệ kia…Chẳng lẽ bọn hắn đã…”
Hạ nhân Tần gia khóc nói: “Chúng ta không biết…không biết cái gì cả…Đêm qua trong nhà có khách quý tới thăm, phu nhân sợ chúng ta quấy rầy khách nhân nên đã yêu cầu tất cả chúng ta quay về nghỉ ngơi. Vừa nãy chúng ta nghe thấy tiếng hét nên đều thức dậy đi tìm phu nhân, ai ngờ…phu nhân đã c.h.ế.t rồi! Còn nữa, hai vị thiếu gia…cũng c.h.ế.t luôn! Chúng ta thật sự không biết gì hết, tối hôm qua…gió rất to, chúng ta không nghe thấy gì cả, không…”
Lời này vừa nói ra, hàng xóm và thân tộc Tần gia đều sửng sốt.
Bọn họ vội vàng xông vào, quả thật thấy Tần mẫu đang nằm ở trong viện.
Chỉ thấy bà ta ngã xuống bên cạnh chiếc xích đu ở trong viện, trên tay còn cầm một con d.a.o sắc bén, mà cổ đã bị lưỡi d.a.o cắt đứt, c.h.ế.t từ lâu rồi.
Một nhóm người khác thì được hạ nhận dẫn tới khách viện ở bên cạnh.
Hai huynh đệ…cũng c.h.ế.t cực kỳ thảm thiết giống như Tần nhị thúc.
Nhất là Tần đại ca, trái tim bị móc ra.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều kinh ngạc đến ngây người, ngay cả dũng khí để khóc lóc cũng không có, ai nấy chân đều nhũn ra, quả thực không thể tin được những thứ đang xảy ra ngay trước mắt mình.
Đúng lúc này, Tiêu Vân Chước mở cửa ra.
Đột nhiên nhìn thấy có người từ trong nhà đi ra, đám người liên tiếp lùi về phía sau: “Ngươi…ngươi là ai?!”
“Đây là bằng hữu của tiểu thư chúng ta, hôm qua phu nhân mời nàng ấy đến nhà làm khách. Hôm qua phu nhân còn đặc biệt mang rượu cay ra mời cô nương này uống rượu. Vị cô nương này vừa uống một chén đã say, phu nhân sợ chúng ta chăm sóc nàng ấy không chu toàn nên tự mình đỡ nàng ấy đến phòng cho khách…”