Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 441
Thậm chí thỉnh thoảng nhớ lại đường muội này, hắn ta thậm chí còn có chút ý động.
Đường muội dáng dấp tốt, tính cách kiên nghị còn biết làm ăn, diện mạo của nàng ta linh động, tựa như tên, giống như là ánh dương rực rỡ trên bầu trời, dường như trời sinh khác biệt với những người thô tục như bọn họ.
Cho nên hắn ta mới sinh ra lòng như thế.
Hắn ta và huynh trưởng lúc ấy đã chịu đủ dáng vẻ nàng ta toả ra ánh sáng vô tận, nhìn nàng ta bộc lộ tài năng, nhìn nàng ta thành thạo nói chuyện với những người làm ăn kia, thực sự dày vò.
Bọn họ biết, nếu không nắm chặt cơ hội, sau này có khả năng sẽ bị nàng ta ức hiếp cả một đời.
Nữ tử coi trọng trinh tiết.
Bọn họ vốn dĩ muốn tìm người khác động thủ, thế nhưng Tần Xán Như vô cùng phòng bị, duy chỉ có lần kia, chuyện xảy ra đột ngột, phải giữ người lại ở kinh thành, bọn họ mới có thể đơn độc ở chung với nàng ta.
Nên đã làm ra loại chuyện kia.
Giờ phút này, hắn ta hối hận rồi!
Hắn ta mở miệng cầu xin tha thứ, thậm chí lớn tiếng kêu la, hi vọng hạ nhân trong nhà có thể nghe thấy tiếng của hắn ta, nhưng xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, hắn ta giống như bị vây trong cái giếng cạn, xung quanh ngoại trừ màn sương mù màu đen lan tràn thì không còn gì cả.
Tần Xán Như xốc cổ của hắn ta lên, nàng ta dùng sức mạnh cực lớn, hung hăng bóp lấy hắn ta.
Nhìn huyết sắc của hắn ta tuôn ra trên mặt, nhìn trong miệng hắn ta phát ra những tiếng “xì xì”, dường như oán khí mênh mông có chỗ phát tiết.
Rất nhanh, trong miệng Tần Đại Lâm tràn ra máu tươi, hai mắt trừng lớn tràn ngập sự không cam lòng.
Hai sợi âm hồn bay ra từ thân thể bọn họ.
Hai người bị chết đột ngột, cũng không trực tiếp rời đi, chỉ là cho dù đã biến thành quỷ, bọn họ cũng chỉ là tiểu quỷ, mà Tần Xán Như trước mắt, năng lượng của nàng ta giống như là một lão quỷ đã nuôi dưỡng mấy trăm năm ở cực âm, nhưng trong khoảnh khắc, đã nuốt sống hai con quỷ này hầu như không còn.
Ở trên xe ngựa bên ngoài Tần gia, Tiêu Văn Việt đã nhìn thấy.
Hắn trông thấy phía trên căn nhà này có một nữ quỷ áo đỏ tung bay, nữ quỷ này so với bất kỳ con quỷ nào cũng đáng sợ hơn, khí tức hung ác nham hiểm vô cùng to lớn, trong nháy mắt xuất hiện, vốn dĩ đám tiểu quỷ bình thường đang phiêu đãng ở con ngõ nhỏ gần đó gần như bị dọa lập tức trốn đi, không thấy một con nào.
Mặt mũi hung dữ, tóc dài phấp phới, hai tay chính là thanh đao dài.
“Làm sao ta mơ hồ nhìn thấy… phía trên Tần gia đen kịt đến vậy?” Hoắc Kiệt cảm thấy vô cùng bất an, người đã nổi da gà.
Huynh đệ nhà họ Tần đã ở dưới tuyệt trận mà Tần Xán Như bố trí.
Mộc bài này tựa như mắt trận, Tần gia chính là trận địa, Tiêu Vân Chước thì là khống chế cái này trong pháp trận cờ xí.
Cũng bởi vậy huynh đệ họ Tần có thể tiếp xúc với Tần Xán Như.
Nhưng Hoắc Kiệt ở bên ngoài chuyện này, cho nên chỉ có thể cảm nhận được hôm nay khí trời vô cùng không tầm thường, cát bay đá chạy, thậm chí còn có một sợi gió yêu ma thổi qua Tần gia, thậm chí còn muốn bay cả nóc nhà Tần gia.
Tiêu Văn Việt trực tiếp nắm lấy cánh tay Hoắc Kiệt, nắm không buông.
Hắn có thể quen… Muội muội có thể, hắn… Cũng nhất định có thể.
Chỉ là hắn không hiểu, thân thể này của hắn rõ ràng rất yếu, nếu như lúc trước nhận kích thích lớn như vậy, đã sớm choáng rồi, vì sao hiện tại còn có thể chống đỡ như thế…
“Muội muội ta… Đúng thật là khó lường.” Hắn nghiến răng nghiến lợi, tâm tình phức tạp đến cực hạn.
Nữ quỷ đó có thể lợi hại như vậy, chắc chắn là bởi vì Tiêu Vân Chước.
Bây giờ hắn mới biết, muội muội này của hắn may mà thiện tâm, nếu như là người độc ác, thiên hạ này ác quỷ đã mọc lan tràn khắp nơi từ lâu rồi!
Hơn nữa, cho tới nay, hắn cảm thấy là phụ thân, huynh trưởng còn có hắn đang chiếu cố nàng, nhường nhịn nàng, hiện tại mới hiểu được, là nàng đang dễ dàng tha thứ cho mấy người bọn hắn…