Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 434
Đương nhiên, cảm giác e sợ không tiêu tán được.
Chỉ là có Hoắc Kiệt ở đây, hắn đã có thể cưỡng ép khiến cho mình chấp nhận những thứ xấu xa kia.
Rất nhanh, đã đến gần Tần gia.
Trong con ngõ nhỏ này, ở trong có rất nhiều môn hộ, hơn phân nửa đều là họ Tần.
Cách lúc Tần Xán Như qua đời đã ba năm, trong nhà Tần Xán Như bây giờ có Tần mẫu và “nhi tử” mà Tần mẫu nhận làm con thừa tự kia như năm đó, bề ngoài hài hòa.
Sắc trời còn sớm, Tiêu Vân Chước cũng không vội vã thả Tần Xán Như ra.
Muốn báo thù, chờ đến tối sẽ thích hợp hơn chút, âm khí nặng, sức mạnh dĩ nhiên cũng sẽ mạnh hơn.
Tiêu Vân Chước ở trên xe ngựa quan sát trong chốc lát, đúng lúc nhìn thấy trong nhà có một phụ nhân đi ra, tóc phụ nhân đã bạc trắng đi mấy phần, gương mặt hiền hoà, cười chào hỏi với những người hàng xóm kia, sau đó một đường đi trên phố.
Tiêu Vân Chước cũng xuống xe ngựa, đi về phía phương hướng mà đối phương đi.
Lại phát hiện Tần mẫu vào một cửa hàng, trong cửa hàng này bán đồ phải dùng khi có hỉ sự, bên trong có lão bản nương đang ngồi, trên tay lão bản nương cầm một mảnh vải đỏ lớn, biết rõ đối phương còn là một bà mối.
Tần Xán Như chết ba năm, Tần phụ cũng đã qua đời hơn ba năm.
Đã qua kỳ hiếu, cho nên Tần mẫu tới thu xếp hôn sự cho “Nhi tử” của mình?
Nếu là như vậy…
Tiêu Vân Chước không biết rốt cuộc bà ấy là người tàn nhẫn đến mức nào, đối mặt với hung thủ hại chết nữ nhi ruột thịt của mình, có thể vẫn như từ mẫu, phát huy tình thương của mẹ.
Nàng cũng nhấc chân đi vào.
“Đại Ca Nhi nhà ta là một nhân tài, lại biết làm ăn, tất nhiên là có thể xứng với cô nương tốt nhất, nhà chúng ta cũng không có quá nhiều yêu cầu, chỉ là nhà gái nhất định phải hiểu chuyện. Phải hiếu thuận… bà mối Vương, bà cũng biết số ta khổ, trượng phu nữ nhi đều chết sớm, bây giờ dưới gối chỉ có Đại Ca Nhi, hắn đối với ta không tệ, nhưng dù sao ta cũng không phải mẹ đẻ của hắn, ngộ nhỡ tìm được một đứa con dâu thích gây sự vào cửa, châm ngòi quan hệ mẹ con chúng ta, vậy tuổi già của ta, không phải không có ai để trông cậy vào sao?” Tần mẫu vẻ mặt thành thật giải thích với bà mối.
Bà mối lập tức đồng ý nói mình hiểu rồi.
Mộc bài bên hông Tiêu Vân Chước mơ hồ nóng lên, hắc khí cứ thế mà khuếch tán ra bên ngoài.
“Bà là mẫu thân của Xán Như?” Tiêu Vân Chước đột nhiên mở miệng hỏi.
Tần mẫu vừa nghe đến tên Tần Xán Như, khuôn mặt già nua run lên, vội vàng nhìn sang Tiêu Vân Chước, bà ta quan sát tỉ mỉ một phen, xác định bản thân mình cũng không nhận ra, lập tức nghi ngờ nói: “Cô nương là…”
“Xán Như là hảo hữu của ta… Lúc nàng ta đi theo Tần bá phụ làm ăn, chúng ta đã quen biết, vừa quen đã thân, rất hợp ý, nhưng sau khi rời khỏi kinh thành, đã hẹn là sau này sẽ thư từ qua lại, nhưng chẳng biết tại sao ta đợi mãi cũng không thấy thư nàng ta gửi, cho nên ta tự mình trở về nhìn một cái, bá mẫu, Xán Như đâu?” Tiêu Vân Chước nói hươu nói vượn.
“…” Tần mẫu sắc mặt phức tạp, có chút xấu hổ: “Đứa nhỏ Xán Như này… Số khổ… Sớm, sớm qua đời rồi…”
“A?” Tiêu Vân Chước kinh ngạc: “Sao lại như vậy? Nàng ta chết như thế nào? Là bị bệnh, hay là bị người khác hại!?”
Lời vừa thốt ra, biểu cảm của Tần mẫu có hơi không khống chế nổi.
“Chỉ, chỉ là…” Bà ta ấp úng, nói không ra: “Chỉ là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, làm phiền cô nương nhớ nhung rồi… Chỉ là, đứa bé kia đã mất ba năm, ta cũng không muốn nhắc đến, thực sự thương tâm…”
“Ta nhớ lúc còn sống Xán Như đã nói, phụ thân nàng ta đồng ý nhận rể, nhưng thúc thúc trong nhà không đồng ý… Bá mẫu, Xán Như đột nhiên xảy ra chuyện, là bởi vì thúc thúc của nàng ta à? Là ông ta hại nàng ta à? Nhà ta và nha môn có chút quan hệ, nếu ngươi có ủy khuất và oan tình thì cứ nói, ta cam đoan, nhất định sẽ báo thù cho Xán Như, cũng sẽ bảo vệ cho bà bình an không việc gì!” Tiêu Vân Chước lại nói vô cùng nghiêm túc.