Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 433
“Kiệt biểu huynh, không phải nhị ca đang đánh ta, huynh hiểu lầm rồi.” Tiêu Vân Chước lập tức nói.
Hoắc Kiệt nhịn không được lắc đầu: “Biểu muội, muội đối với hắn thật sự là quá mức che chở, dung túng nhiều, về sau sẽ chỉ khiến hắn càng thêm vô pháp vô thiên! Đợi biểu bá phụ hồi kinh, lúc muội nên cáo trạng thì tuyệt đối không thể mềm lòng…”
“Kiệt biểu huynh, ta trời sinh đã nhìn thấy được thứ mà người bình thường không nhìn thấy, vừa rồi bởi vì nước phép của ta, nhị ca cũng nhìn thấy, hắn nhìn thấy có quỷ hồn đang tung bay, lúc này mới kích động một chút, huynh thật sự hiểu lầm rồi.” Tiêu Vân Chước nghiêm mặt nói ra.
“…” Hoắc Kiệt ngơ ngác nhìn nàng.
Sài Nữ đã nói, thế giới trong mắt biểu muội khác biệt so với người ngoài.
Hắn… Không tin.
Nhưng Tiêu Văn Việt này… biểu lộ vừa rồi thực sự không giống như giả vờ, hơn nữa hắn luôn không tim không phổi, phản ứng vừa rồi, quả thực có chút không bình thường.
Chẳng lẽ… Tiêu Vân Chước thật sự có thể thấy được… thứ này?
Hoắc Kiệt kéo căng người ngồi nghiêm túc hơn rất nhiều, hai mắt rơi vào trên người Tiêu Văn Việt, quan sát nét mặt của hắn.
Hoắc Kiệt trái lại không sợ quỷ như vậy.
Hắn cảm thấy ngày thường không làm việc trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, lúc hắn đi ngao du, đã từng quanh quẩn bên bờ sinh tử, trên đời này thứ đã từng tổn thương đến hắn, không có quỷ, chỉ có đám sơn tặc độc ác kia.
Hiện tại biểu muội nói như vậy, hắn không thể phối hợp cho rằng Tiêu Văn Việt không tốt, lập tức nhẫn nại, chỉ là ánh mắt nhìn Tiêu Văn Việt, còn mang theo sự phòng bị.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía Tần gia.
Trên đường, luôn có một vài Quỷ Hồn không cẩn thận bị thổi ra khỏi xe ngựa, thể chất của Tiêu Vân Chước vốn dĩ là thu hút quỷ, cho nên rất nhiều Quỷ Hồn cũng không phải cố ý tới, đối với bọn nó mà nói, giống như là người sống nhìn thấy vàng, dù biết vàng này không phải là của mình, cũng sẽ nhịn không được nhìn nhiều hơn vài lần.
“Vì sao? Tất cả quỷ đều nhìn chằm chằm muội?” Tâm trạng của Tiêu Văn Việt sắp sụp đổ rồi.
Đều là hướng về phía Tiêu Vân Chước.
“Không phải ta đã nói rồi sao, trời sinh ta có thể phân biệt Âm Dương, dĩ nhiên khác biệt với người bình thường, cho nên ta phải làm nhiều việc thiện, như vậy mới có thể tích lũy công đức, để cho mình có công đức hộ thể, như thế càng có thể sống lâu trăm tuổi.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc nói.
Tiêu Văn Việt nhíu chặt mày.
Phải làm việc thiện, mới có thể sống lâu trăm tuổi?
“Vậy nếu muội g.i.ế.c người thì sao? Muội cũng sẽ chết?” Tiêu Văn Việt lập tức hỏi.
Vừa rồi Tiêu Vân Chước vẫn luôn thảo luận chuyện g.i.ế.c người báo thù với Tần gia cô nương kia…
“Giết người vô tội chắc chắn là không được, nhưng nếu như có nhân quả được thành lập thì hao tổn không lớn, mấy năm nay ta vẫn luôn độ người độ quỷ, số tuổi thọ đã dày hơn rất nhiều, chỉ là tổ tiên trong môn của ta năm đó mượn vận số của các môn chủ hậu thế làm một chuyện lớn, đến mức hiện tại ta vẫn không thể khinh thường.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc trả lời.
Năm đó môn chủ kia cầu mưa, nếu như cầu được một trận mưa trong khả năng cho phép, vậy thì sẽ không có quá nhiều tổn thất lớn.
Nhưng hắn giống như một con quỷ nghèo bình thường không biết tích lũy bạc, đột nhiên đến lúc cần dùng tiền, trong tay áo lại trống trơn, cũng chỉ có thể mượn ngân hàng tư nhân, mà vay tiền cũng phải thế chấp ít đồ, cũng phải trả lại, cho nên môn chủ đời sau phải trả thay cho hắn, lúc này mới đoản mệnh.
Cho dù môn chủ kia ban đầu là vì cứu thiên hạ, là làm việc thiện…
Nhưng không bàn là làm cái gì, cũng phải đủ khả năng mới được, nếu không chính là chống lại thiên ý, không biết tự lượng sức mình, cũng không để ý c.h.ế.t sống.
Tất cả mọi người là Môn chủ, hắn dùng danh nghĩa của Thần Ẩn Môn, vậy thì phải do Thần Ẩn Môn gánh chịu.
Hơn nữa, nàng cũng sợ chính mình có lúc cần làm chuyện lớn, vì không đi lên con đường cũ của tiền nhân, nàng sẽ phải hao tâm tổn trí đi tích lũy, chỉ cần nội tình của mình đủ dày, tương lai gặp chuyện sẽ không hoảng hốt.
Trước kia những chuyện này, nàng hiếm khi nói nhiều, nhưng bây giờ nàng cảm thấy phải nói rõ ràng với nhị ca.
Thiếu nợ đều cần phải trả, cho nên không thể tuỳ tiện làm việc trái với lương tâm.
Tâm trạng của Tiêu Văn Việt hết sức phức tạp.
Trong vòng một ngày, tất cả sự nhận biết lúc trước đã bị phá vỡ, toàn bộ khái niệm, suy nghĩ đều phải xây dựng lại, về sau hắn còn phải cố gắng thích ứng với thế giới toàn bộ đều là Quỷ Hồn… Thực sự là… Quá kích thích.