Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 427
Chỉ là rốt cuộc Tiêu Vân Chước phát bệnh từ khi nào? Bình thường mặc dù nàng hay nói nhảm nhưng cũng không hề lẩm bẩm một mình với không khí như thế này, cũng không có ảo giác nghiêm trọng như vậy, thậm chí còn luôn mồm nói muốn cùng quỷ hồn đi g.i.ế.c người…
Chẳng lẽ hôm qua hắn nói muốn đại ca cưới công chúa đã kích thích nàng sao?
Giờ khắc này Tiêu Văn Việt có chút bực bội, không phải chỉ là bỏ đi một đại ca thôi sao? Tính toán nhỏ như vậy mà đã khiến nàng cảm thấy khó chịu rồi?
Tiêu Văn Việt có chút buồn bực, mà lúc này, mí mắt lại thấy mát lạnh.
Không biết Tiêu Vân Chước đang dùng thứ gì đó để bôi lên hai mắt hắn.
“Cái này là cái gì?” Tiêu Văn Việt đã có chút ngơ ngác.
“Bí phương, dùng nước mắt trâu và một vài thứ khác chế ra, được nước tro bùa của ta hỗ trợ, có thể cho huynh nhìn thấy vài thứ tốt. Nhị ca, từ giờ trở đi, huynh phải cảm nhận cho tốt đấy.” Tiêu Vân Chước vỗ vai hắn.
“???” Tiêu Văn Việt đã bất đắc dĩ đến cực điểm, chẳng lẽ…hắn tìm một trang tử, nhốt nha đầu điên khùng này ở đó để nuôi dưỡng sao?
Cũng không được thả ra.
“Nhị ca, huynh làm quen một chút, lát nữa huynh đi cùng ta đi tới Tần gia đi. Tần cô nương muốn báo thù, ta phải đứng ở ngoài canh chừng, đề phòng nàng mất trí làm tổn thương người vô tội.” Tiêu Vân Chước lại nói.
Tiêu Văn Việt không biết đã thở dài bao nhiêu lần, những năm nay hắn chưa từng “không đành lòng” đến như vậy.
Trong miệng vẫn còn hương vị nước tro bùa thoang thoảng còn đọng lại, Tiêu Văn Việt cầm chén trà lên súc miệng.
Chỉ là trong nháy mắt khi đưa tay lên, ánh mắt hắn quét qua căn phòng đối diện, giữa khe cửa hình như có mấy cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, phải không?
Lúc hắn vào cửa, hắn đã nhìn qua một lần mấy chỗ này rồi. Trong Độ Linh Các, ngoại trừ một chưởng quỹ cùng với hai tiểu nhị đang bận rộn ở bên trong thì cũng không có người ngoài nào cả, rất vắng vẻ.
Hắn cũng không nghĩ nhiều, đứng dậy nhấc chân đi tới.
Đi tới trước cửa, hắn cảm thấy hơi lành lạnh.
Đẩy ra.
Trong phòng, có mấy quỷ hồn đang nằm nghỉ ngơi trên tấm bảng gỗ, một số khác thì bởi vì tò mò chuyện của Tần Xán Như nên đứng ở cửa nghe lén, cho nên khi hắn vừa mở cửa ra, số lượng cũng khá nhiều.
Tiêu Văn Việt nhìn từ trên xuống dưới.
Có một người treo ngược như con dơi ở trên đỉnh đầu, tóc dài buông xõa, phía dưới là mấy cái chân lơ lửng…
Hắn giật mình, ngay sau đó, lập tức đóng sầm cửa lại.
Dụi dụi hai mắt, vỗ nhẹ đầu rồi quay lại nhìn Tiêu Vân Chước: “Muội cũng to gan đấy, dám cho ta uống thuốc gây ảo giác à?”
Nhưng bình thường thuốc sẽ có mùi vị hơi đặc biệt, mà khứu giác của hắn cũng rất nhạy cảm, vậy tại sao hắn không hề ngửi thấy mùi gì?
“…” Tiêu Vân Chước không nói gì.
Ánh mắt Tiêu Văn Việt lấp lóe, hai tay dưới ống tay áo khẽ run lên, cố gắng kìm nén khóe miệng đang run rẩy, mím thành một đường thẳng, nhìn về căn phòng trước mặt. Hắn hơi chần chừ một chút, ngơ ngác đứng đó một lúc lâu rồi thử lại, lại lần nữa đẩy cánh cửa đó ra.
Hắn hy vọng, lần này, hắn sẽ thấy một căn phòng trống trải trước mặt.
…
Nhưng mà sau một khắc….
Hắn lại đối mặt với những đôi mắt kia.
Một số có hốc mắt trống rỗng, một số sắc mặt trắng bệch đẫm máu, thậm chí còn có một số tay chân không đầy đủ, còn có thể xoay đầu trước ra sau!
…Quỷ?
Quỷ!