Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 420
Có điều chỉ là yêu thích một chút mà thôi, không ảnh hưởng đến toàn cục, thích thì thỉnh thoảng làm cũng không có gì không ổn.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Tiêu Vân Chước vậy mà làm một cửa hàng!
Sau khi quan sát trong chốc lát, hắn mới xác định được thiện đường ở phía sau Độ Linh Các, không liên quan tới nhau, giờ khắc này thậm chí hắn có chút nghi ngờ, Độ Linh Các này mới là mục đích của nàng, thiện đường phía sau chẳng qua là “thuận đường làm” mà thôi…
Tiêu Văn Việt mím môi một cái, tâm trạng có hơi nặng nề.
Hắn có phải nên tỏ ý… giải thích chút hay không?
Tiêu Vân Chước hình như rất vui vẻ, hơn nữa cửa hàng này được quét dọn vô cùng sạch sẽ, gió mát từng cơn, còn rất thoải mái dễ chịu, có thể thấy được nàng nhất định rất là yêu quý…
Hắn khác với kiểu người ngoan cố như đại ca, nếu như đại ca thấy cửa hàng này, chắc chắn sẽ như một ông cụ nói lời dạy bảo, khiến người ta ghét.
“Nơi đây cũng không tệ, không khí thoáng đãng rất là thông gió, mùa hè có thể ở đây hóng mát.” Cuối cùng Tiêu Văn Việt đã tìm được ưu điểm, có lòng tốt khen một câu, có điều nơi nhỏ bé này, cũng không thể coi là thứ gì tốt, xem ra trước đây muội cũng không có nhiều kiến thức, Tiêu gia chúng ta có rất nhiều sản nghiệp mặc dù đều đã bị triều đình thu hồi, nhưng ở bốn mươi, năm mươi dặm ngoài kinh, cũng còn có một tiểu sơn trang, dùng để nghỉ mát là thoải mái nhất, nếu muội nhàm chán, có thể đi nhìn một cái.”
Tiêu Vân Chước hơi chột dạ.
Nàng đưa tay bảo Tiêu Văn Việt ngồi xuống nói chuyện, còn hết sức tốt bụng rót cho nhị ca chén trà.
“Nhị ca, ta ở đây chính là làm ăn giữa hai giới âm dương, không phải đùa giỡn.” Tiêu Vân Chước chân thành nói.
“…” Khoé miệng Tiêu Văn Việt khẽ giật một chút.
Đột nhiên nhớ tới lần trước Tiêu Vân Chước dẫn hắn đến lao ngục, cho nên… nàng như này là lại mắc bệnh à? Cách một khoảng thời gian sẽ lải nhải, có thể thấy được lúc trước ở bên ngoài nhận kích thích quá nghiêm trọng.
“Chuyện làm ăn ở dương giới thì ta hiểu, nhưng còn âm giới thì làm thế nào?” Tiêu Văn Việt cười nói, căn bản không coi lời Tiêu Vân Chước nói ra gì.
Tiêu Vân Chước nghiêm mặt nhìn hắn.
“Nhị ca, ta có thể nhìn thấy quỷ.” Đối diện với ánh mắt mang theo vài phần chế giễu kia, Tiêu Vân Chước trầm giọng nói ra.
“…” Biểu cảm trên mặt Tiêu Văn Việt suýt nữa thì không giữ vững được nữa, nhìn chén trà trước mắt, may mà nước này còn nóng, hắn chưa vội uống.
Tiêu Vân Chước vừa dứt lời, một quỷ hồn ở đối diện trong phòng nhẹ nhàng tới, nhìn vô cùng lo lắng bất an, rụt đầu nhìn chằm chằm Tiêu Vân Chước.
“Tiêu đại sư, hôm nay Tần cô nương lại nổi điên, dáng vẻ của nàng ta, có hơi doạ người, ta muốn trấn an nàng ta, thiếu chút bị nàng ta nuốt…” Quỷ Hồn bất đắc dĩ nói ra.
Tiêu Vân Chước nghe vậy nói: “Mấy ngày nay ta niệm kinh siêu độ, theo lý thuyết hồn phách của nàng ta không thể có oán niệm lớn như thế… Ngươi mời nàng ta tới đây, ta cẩn thận xem xét một chút.”
“…” Tiêu Văn Việt khiếp sợ nhìn nàng.
Muội muội… có ảo giác?
Giờ phút này đối diện nàng không có cái gì, nhưng trong mắt Tiêu Vân Chước lại như nhìn người nào đó, dáng vẻ này không giống như giả vờ, mà loại ảo giác này, được nàng gọi là… quỷ?
Nam quỷ kia vội vàng trở về phòng, một lát sau, Tần cô nương trong miệng hắn tới.
Quỷ Hồn ở chỗ Tiêu Vân Chước phần lớn đều là nghe nói đến bản lĩnh của nàng, tự tìm đến, nhưng Tần cô nương này lại khác, trước đó nàng ra ngoài cùng Quách Sài Nữ và Hoắc Kiệt, đi một chuyến nàng mua được mảnh đất ở gần đây, vừa vặn gặp nàng ta đang phiêu đãng.
Tần cô nương, tên là Xán Như.
Ba năm trước đã xuất giá, lúc đi qua gần núi Hoa Thần thì chết thảm trong kiệu.
Cho nên nàng ta một bộ hồng y, đầu đầy châu ngọc, trên mặt trắng bệch, là một đôi mắt trống rỗng vô cùng, trong mắt có tia máu, lúc phát tác oán khí thì máu chảy đầy mặt mũi hốc mắt, vô cùng doạ người.