Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 389
Biện Ngạn Tài trước đó bởi vì tò mò nên đã đến đây hai lần, mua hai cuốn sách vẽ mấy hình không quá phép tắc mà thôi.
Nhưng hắn biết, ở đây chỉ cần có tiền thì có thể mua được rất nhiều thứ.
Ví dụ như, mạng người.
Hắn lo lắng đi tới một góc âm u, nhìn một nam nhân đứng trong góc đó, bên hông treo một thanh tiểu mộc đao, liền biết người này chính là “sát thủ” nên lập tức bước tới, dứt khoát và nhanh chóng nói giá tiền, đối phương nhận lấy “tiền tẩu thoát” xong rồi hai bên trao tín vật bảo đảm, vụ mua bán này đã xong.
Không lâu sau đó, những người tổ chức chợ đen liền bắt đầu giải tán đám người, đảm bảo an toàn.
Đến tối.
Hoắc Kiệt bất đắc dĩ nhìn thê tử mình.
Từ khi gặp được biểu muội, thê tử hắn giống như một cái đuôi đi theo một tấc không rời.
Trước khi cảm giác mới mẻ này còn chưa chấm dứt, hắn cũng không dám ép buộc hai người này tách ra.
Sau khi rời khỏi thư viện, Hoắc Kiệt vốn cho rằng Tiêu gia biểu muội muốn về thành, dẫn thê tử đi tới thiện đường, ai ngờ nàng lại đột nhiên nảy sinh hứng thú đi tới thôn nhỏ này, thậm chí còn thuê một căn nhà nữa.
Không chỉ như thế, nàng thậm chí còn giới thiệu cho Sài Nữ một mảnh đất khi đi ngang qua, nói rằng nàng muốn biến mảnh đất kia thành một nghĩa địa có cảnh quan tuyệt đẹp.
Cảnh quan cho dù có đẹp đến mấy thì cũng là nghĩa địa, loại suy nghĩ này không bình thường chút nào!
Nhưng một kẻ dám nói, một kẻ dám khen!
Hắn quen biết Sài Nữ lâu như vậy, đây là lần đâu tiên biết miệng nàng ấy còn có thể ngọt đến như thế!
“Tướng công, tại sao ngươi cứ nhất quyết phải đi theo chúng ta như vậy, thế không tiện lắm đâu! Hơn nữa chúng ta đi ra ngoài để làm chính sự, ngươi chỉ là một thư sinh, đừng có lộn xộn trong này.” Đối với người dư thừa này, Quách Sài Nữ rất bất mãn.
Tướng công lại còn trừng mắt nhìn chằm chằm Tiêu sư phụ nữa, Tiêu sư phụ cũng trợn mắt nhìn hắn mấy lần.
Không có một chút tôn trọng nào.
Rõ ràng lúc trước khi quỳ ở trước bài vị trường sinh còn thành thật đàng hoàng như thế, nhưng bây giờ thì lại không phục, chẳng lẽ chỉ vì Tiêu sư phụ là biểu muội sao?
“Ta chỉ muốn xem thử các ngươi làm chính sự là làm cái gì thôi!” Hoắc Kiệt nói giọng quái gở: “Tiêu gia biểu muội, nếu ngươi cảm thấy một mình nhàm chán thì sao không thúc giục hai ca ca của ngươi mau chóng thành thân đi, đến lúc đó ngươi có thêm hai thân tẩu tẩu, cũng không đến nỗi nhàm chán nữa, phải không?”
“Tốc độ qua cầu rút ván của biểu huynh cũng nhanh thật đấy! Biểu tẩu, xem ra biểu huynh không thích ta với tẩu thân thiết với nhau đâu, nếu như vậy thì chuyện của thiện đường kia…thôi đi vậy.” Tiêu Vân Chước khẽ cau mày, nhìn vô cùng buồn bã.
“Đừng!” Quách Sài Nữ lập tức quay người lại: “Tướng công! Nếu ngươi không chịu được ta và Tiêu sư phụ vui vẻ thế này thì ngươi đi về tìm phụ mẫu ngươi đi, mấy năm nay bọn họ vẫn luôn nhớ mong ngươi, vừa vặn ngươi có thời gian ở bên cạnh bọn họ.”
“…” Khóe miệng Hoắc Kiệt giật giật, trừng mắt nhìn Tiêu Vân Chước.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bởi vì một biểu muội chưa gặp được mấy lần mà lại cảm thấy phiền muộn như vậy.
Rõ ràng là một người nhìn xinh đẹp đáng yêu như vậy, nhưng tại sao…lại khiến người ta chán ghét đến thế?
Tiêu Vân Chước nhìn Hoắc Kiệt, nhếch miệng cười đắc ý.
Nàng và Quách Sài Nữ đã có duyên phận từ rất lâu, biểu huynh là người đến sau, còn muốn tranh giành với nàng nữa sao?
“Ngươi lại hung dữ với Tiêu sư phụ nữa à? Tướng công, ta thấy tối nay ngươi nên đứng ngoài sân mà gác đêm đi.” Quách Sài Nữ lại nói.
Trong nhà này có mấy phòng để ở, nhưng nàng biết tướng công nhà mình có lắm tật xấu, nhất định không thể nghỉ ngơi thoải mái trong hoàn cảnh thế này. Nếu đã như vậy thì đi gác ở ngoài sân đi, nàng muốn nói chuyện suốt đêm với Tiêu sư phụ biểu muội.
Hoắc Kiệt bị đá thẳng ra ngoài, gió lạnh bên ngoài thổi tới khiến đầu óc hắn tỉnh táo hơn nhiều.
Bầu trời lấp lánh ánh sao, hàng rào bao xung quanh sân cũng không cao lắm, xung quanh tối đen như mực, nhìn có vẻ âm trầm khủng bố. Chung quanh an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng côn trùng kêu vang.
Hắn không còn cách nào khác đành phải thành thật ngồi ở trong sân, bên cạnh đặt một chiếc đèn lồng tỏa ánh sáng yếu ớt.