Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 384
“Ta và Tiêu cô nương không thù không oán, tại sao cô nương lại hùng hổ dọa người như vậy? Rốt cuộc thì tại hạ họ gì, xuất thân ra sao cũng không hề quan trọng với Tiêu cô nương mà.” Biện Ngạn Tài cố gắng nở nụ cười rất dịu dàng: “Đối với ta, Biện gia có ơn hai mươi năm dưỡng dục, phần ân tình này không thể báo đáp nổi nên tại hạ nhất định sẽ không quay đầu tìm lại cha nương ruột thịt của mình. Cũng mong cô nương thương cho nghĩa mẫu nghĩa phụ của ta tuổi đã cao, chớ đem việc này tuyên truyền ra ngoài…”
Nói đến đây, Biện Ngạn Tài lại bổ sung thêm một câu: “Nếu như Tiêu cô nương đồng ý giúp giữ bí mật, tại hạ nguyện ý tặng cô nương một ngàn lượng bạc để tỏ lòng biết ơn…”
Tuy rằng Biện gia giàu có hơn gia đình bình thường một chút, nhưng không thể coi như là đại quý môn hộ được.
Một ngàn lượng bạc là số tiền nhiều nhất mà hắn có thể lấy ra.
Nếu không phải bởi Tiêu cô nương này xuất thân danh môn thì nhiều nhất hắn chỉ bỏ ra mấy chục lượng bạc mà thôi…
Quỷ hôn Miêu thị nghe vậy lại sửng sốt, bà ta khó hiểu nhìn Tiêu Vân Chước: “Tại sao Chí Nhi lại không muốn quay về? Hắn đã biết từ trước, tại sao lại không về tìm chúng ta chứ?”
“Bạc thì thôi, chỉ là ta được người ta nhờ cậy, cần biết rõ sự thật, cho nên làm phiền Biện công tử nói ra sự thật, giải thích rõ ràng rốt cuộc ngươi bị lạc như thế nào…” Tiêu Vân Chước biết người này không thành thật, liền bổ sung thêm: “Nhưng nếu để cho ta cảm thấy ngươi lại nói dối thì ta cũng không chắc được ta sẽ làm gì đâu…”
“Được người nhờ cậy? Là ai?” Biện Ngạn Tài có chút hoảng hốt, sau đó lập tức nghĩ tới: “Là lão bà kia…”
Trên mặt hắn hiện lên vẻ hoảng sợ và tức giận.
Trước đó ở đạo quán lúc nhìn thấy lão bà kia, hắn đã biết đối phương chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ cho nên mấy ngày nay hắn đều không dám bước ra khỏi thư viện, sợ không cẩn thận lại bị đối phương để mắt tới!
Chỉ là không ngờ rằng người này lại thần thông quảng đại như vậy, vậy mà lại có thể tìm tới Tiêu cô nương này, nhờ nàng ra mặt!
“Thật sự chỉ muốn biết sự thật thôi sao?” Biện Ngạn Tài cau mày, có chút bực bội.
“Đúng vậy, ta chỉ cần đạt được điều ta muốn là được rồi, còn về phần chuyện riêng tư của ngươi thì ta cũng không có hứng thú công khai ra ngoài. Chẳng qua điều kiện tiên quyết là ngươi phải thành thật phối hợp, không được nói dối dù chỉ nửa lời.” Tiêu Vân Chước cũng thản nhiên nói.
Sắc mặt Biện Ngạn Tài nghiêm túc, hai tay nắm chặt, lùi lại hai bước.
Hiện tại Tiêu cô nương này đã nắm thóp của hắn rồi, hắn căn bản không có lựa chọn nào khác!
“Được! Ta sẽ nói! Tiêu cô nương có xuất thân như vậy, cũng không cần thiết phải nhắm vào một học sinh nho nhỏ như ta, ta sẽ tin ngươi một lần này.” Hắn ra vẻ trấn tĩnh, sau đó lại nghiến răng nghiến lợi thốt lên: “Tên ban đầu của ta là Chu Đại Chí! Là nhi tử của trâu y! Trước đó phụ nhân mà ta đã gặp ở đạo quán chính là thân nương của ta, Miêu thị!”
Bí mật ẩn sâu trong lòng Biện Ngạn Tài đến lúc này mới lộ ra.
“Ta nhớ được cuộc sống lúc còn bé của mình là thế nào, gia đình rất nghèo, quanh năm suốt tháng không được ăn thịt mấy lần. Cha ta chữa bệnh cho thú nuôi, Ở trong mắt người khác, mệnh của cả nhà chúng ta còn thấp kém hơn cả súc sinh! Khi đó ta còn rất nhỏ nhưng khi cha ta đi đỡ đẻ cho trâu thì cũng mang ta đi cùng. Người bên ngoài đều nói là hắn đã có người nối nghiệp, bởi vậy cho dù đi tới chỗ nào thì cũng có người cười nhạo ta…”
Mặc dù khi đó còn rất nhỏ nhưng hắn vẫn còn nhớ cảm giác mất mặt khi đó.
Hắn không thích như thế, cũng không muốn đi học cách chữa bệnh cho trâu. Mà cha nương lại cho rằng hắn chỉ nghịch ngợm, đùa giỡn, căn bản không để trong lòng.
Năm đó nương hắn dẫn hắn đi dạo phố, trên đường phố trong kinh, hắn được nhìn thấy những thứ đồ chơi thú vị mà hắn chưa từng thấy bao giờ.
Thứ nào hắn cũng muốn, nhưng nương hắn mua không nổi. Lề mề cả nửa ngày, trong tay hắn chỉ có được một viên kẹo nhỏ!