Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 363
“Phụ mẫu không ở đây, nếu như về sau ông ấy còn muốn dạy ngươi, về tình về lý, ta cũng phải đến thăm hỏi một chút, vì sao ngươi lại lo lắng?” Tiêu Vân Chước không hiểu.
Hiện tại nàng cũng không đánh người.
“…” Tiêu Văn Yến gãi đầu.
Trong lòng cũng thật sự không hiểu…
Thời gian chung sống với nàng càng lâu, thì lại e ngại nàng càng sâu, nhất là khi ý thức được bản thân mình không sánh bằng nàng, loại cảm giác chênh lệch kia càng khiến cho cậu không có sức lực, cũng không dám ồn ào.
“Bây giờ chắc là Hoắc phu tử đang ở thư viện ở kinh thành… Ta sợ ngươi đến nơi đó không quá quen.” Tiêu Văn Yến nhỏ giọng nói ra.
“Ngươi không cần quan tâm.” Tiêu Vân Chước khăng khăng muốn đi.
Cũng không hoàn toàn là vì Tiêu Văn Yến.
Tiêu Vân Chước rút ra một trang giấy trong “sổ đặt hàng” đã sắp xếp xong, nhét vào trong ngực.
Thấy Tiêu Vân Chước đã ra quyết định, Tiêu Văn Yến cũng biết mình không ngăn cản được, hai tên người hầu đỡ hai bên trái phải, ngoan ngoãn lên xe ngựa, cậu đã gãy mất xương sườn, ngón chân cũng bị gãy, đại phu nói ít nhất phải hai ba tháng mới có thể khỏi được, hiện tại cậu không tiện đi lại, thậm chí ngay cả thở cũng đau dữ dội, lúc ra khỏi cửa, lại càng phải cẩn thận.
Cũng may đại tỷ cũng không phải vô cùng vô tình, đặc biệt điều hai tên người hầu biết chút quyền cước ở trong nhà tới, bảo vệ xung quanh cậu, tránh cho cậu gặp chuyện bất ngờ, thương tổn càng thêm thương tổn.
Thư viện ở kinh thành có điều kiện rất tốt, vì để tránh bỏ lỡ mất Hoắc phu tử, cho nên hai người đến nơi ở dưới chân núi trước.
Quả nhiên Hoắc phu tử không ở nhà.
Nhưng trong nhà lại có người ngoài.
Tiêu Văn Yến nhìn một đôi nam nữ xa lạ trong viện tử của Hoắc phu tử, trong mắt bối rối: “Các ngươi là ai? Vì sao ở trong nhà Hoắc phu tử?”
Nam tử đối diện khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, rất tuấn tú, chỉ là ngũ quan nhìn cũng không phải quá linh động, tướng mạo ngay thẳng, khiến cho người ta liếc nhìn một cái là biết người này có tính khí bướng bỉnh.
Tiêu Vân Chước nhìn thoáng qua, lập tức nói: “Chắc hẳn ngươi là biểu huynh Hoắc gia hả? Ta là Tiêu Vân Chước, đây là đệ đệ ta Văn Yến.”
Hoắc Kiệt nhìn nữ tử trước mắt, hơi suy nghĩ, lúc này mới nhớ ra vị biểu muội này.
Giờ phút này, trong tay hắn đang xách thùng nước, định tưới nước cho vườn rau bên ngoài, nghe vậy lập tức buông công việc xuống, chắp tay nói với Tiêu Vân Chước: “Hoá ra là biểu muội và biểu đệ tới đây, thất lễ rồi.”
“Hoá ra là nhi tử của Hoắc phu tử?” Tiêu Văn Yến giật mình.
Làm sao đại tỷ lại lập tức đoán ra được?
Hoắc Kiệt vẫn luôn dùng tay trái, tay phải chỉ dùng khi làm việc nhẹ, mời hai người Tiêu Vân Chước vào nhà.
Mà cô nương đứng trong nội viện, sau khi nhìn thấy bọn họ, sắc mặt lập tức có chút lúng túng, rất luống cuống khẽ xoa hai bàn tay, sau đó đứng sau lưng Hoắc Kiệt, ánh mắt căng thẳng.
“Đây là thê tử của ta.” Hoắc Kiệt nhìn người bên cạnh nói một tiếng, sau đó lại bồi thêm một câu: “Mặc dù không phải thành thân ở trong kinh thành, nhưng lễ nghĩa cũng coi như chu toàn, lần này hồi kinh, dẫn nàng ấy đến thăm bạn bè thân thích trong nhà một chút.”
Tiêu Văn Yến kinh ngạc nhìn bọn họ chằm chằm.
“Không phải tam biểu thúc nói, huynh đi du lịch sao? Không có lệnh của cha mẹ, cũng là lễ nghĩa chu toàn sao?” Tiêu Văn Yến ngơ ngác, nghĩ gì nói nấy.
Lời này vừa thốt ra, sự lo lắng trên mặt nữ tử kia càng rõ ràng hơn.
Hoắc Kiệt cũng rất bình tĩnh: “Núi cao nước xa, nên đã cưới nàng ấy trước, coi như chuyện gấp nên không thể làm theo giáo lý được.”
Tiêu Văn Yến cũng biết mình nói sai rồi, lập tức mím môi im lặng.
Cậu cũng không hiểu, biểu tẩu này… nhìn không giống như thiên kim của nhà nào đó, nước da của nàng ấy cũng không trắng, dáng dấp cũng không phải rất đẹp, thậm chí thân hình hơi cường tráng, giờ phút này thân thể lại hơi co lại…
Nhìn qua thì không phù hợp với biểu huynh Hoắc gia chút nào, thậm chí là hai kiểu người khác biệt như ngày và đêm…