Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 357
“Không được.” Tiêu Vân Chước lạnh lùng nói: “Đã thỏa thuận trước đó rồi thì phải thực hiện.”
“…” Lương chưởng quỹ ngừng khóc: “Ta, ta sẽ trả tiền, ta sẽ trả thêm tiền…”
“Tiền làm sao có thể mua được nỗi đau đớn mà đệ đệ ta phải chịu?” Tiêu Vân Chước lại nói.
Lương chưởng quỹ cảm thấy như bầu trời sắp sụp xuống, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta, ta sẽ tặng Tề Hoan Lâu này lại cho ngươi! Ta không cần tiền, không cần tiền còn không được sao?”
Nói hắn là gian thương, theo hắn thấy, gian thương chân chính là tiểu thư nhà giàu này mới đúng!
“Ngươi cảm thấy ta dám lấy đồ miễn phí sao?” Tiêu Vân Chước tiếp tục giả ngu.
Đầu Lương chưởng quỹ ong ong, nhất thời không rõ rốt cuộc thì người này muốn làm cái gì, nếu như cứ nhất quyết đánh hắn thì… căn bản không cần phải nói năng nhiều lời thế này, cứ trực tiếp bảo nha hoàn lợi hại đứng phía sau nàng động thủ là được…
Hắn quỳ gối ở đó, trong mắt lộ ra vẻ bối rối và cảnh giác: “Quý nhân…Rốt cuộc thì quý nhân muốn làm gì? Cầu ngài nói cho dứt khoát luôn đi…Trong tay ngài, ta cũng không còn đường thoát nữa rồi, cho dù ngài nói gì thì đương nhiên ta phải đồng ý…”
Không thể không nói, đầu óc của Lương chưởng quỹ này cũng không tệ lắm.
Bản chất con người không được sử dụng đúng con đường.
“Tề Hoan Lâu ở trong tay ngươi, từ một thiện đường đang yên đang lành lại trở nên chướng khí mù mịt, hậu viện có rất nhiều thứ cần phải phá bỏ xây lại. Cửa hàng ở phía trước mặc dù lộng lẫy đó nhưng vị trí lại không tốt, cho nên nhiều nhất ta chỉ có thể bỏ ra sáu ngàn lượng để mua thôi.” Cuối cùng Tiêu Vân Chước cũng vào thẳng vấn đề.
“???” Lương chưởng quỹ không hiểu gì cả.
Tặng nàng thì nàng không lấy, lại cứ nhất quyết phải bỏ tiền?
Chắc là quý nhân này bị mất trí rồi…
“Đây chỉ là giá của Tề Hoan Lâu, không thể lẫn lộn với mấy thứ khác.” Tiêu Vân Chước tính rất rõ ràng: “Còn về phần món nợ mà ngươi còn nợ ta, ngươi có hai lựa chọn.”
“Thứ nhất, cứ làm theo khế ước, sống hay chết thì đã có số rồi. Nhưng ngươi cứ yên tâm, nha hoàn của ta rất lợi hại, có thể đảm bảo cho ngươi còn một hơi thở, để cho ngươi trở thành một người thực vật.”
Lương chưởng quỹ vội vàng lắc đầu.
“Lựa chọn thứ hai chính là ta và ngươi lại ký thêm một khế ước khác nữa.” Tiêu Vân Chước thản nhiên nói: “Nếu ta mua lại nơi này, cũng cần phải có người giúp đỡ trông coi, ngươi làm chưởng quỹ cho ta trong vòng hai mươi năm.”
Tuy rằng lấy được Tề Hoan Lâu mà không tốn một đồng nào là chuyện tốt, nhưng Lương Thiện Nhân đã khuất còn đáng được tôn trọng hơn tiền bạc.
Lương Thiện Nhân chỉ có một nhi tử, bậc làm phụ mẫu đều muốn con cái mình khỏe mạnh, hạnh phúc, nhưng Lương Thiện Nhân bây giờ đã bị ép đến độ hận không thể g.i.ế.t. chết chính nhi tử của mình, cho dù sau này có trở lại dưới kia thì nhất định cũng không yên tâm.
“Ngươi muốn ta làm chưởng quỹ?” Lương chưởng quỹ cảm thấy đầu óc mình không xoay chuyển kịp.
“Làm chưởng quỹ dưới quyền của ta, ngươi không thể giống như trước kia được nữa. Với cái khả năng trục lợi của ngươi, nếu đặt ở nơi khác thì ta không ngăn cản, nhưng nếu áp dụng trên người mấy hài tử ở hậu viện thì ta sẽ có cách riêng của mình để đối phó với ngươi. Hai phương pháp này tùy ngươi lựa chọn, ta sẽ cho ngươi thời gian là một nén nhang. Khi hết thời gian đó, ta sẽ coi như là ngươi lựa chọn phương án thứ nhất, ngươi cứ đứng ra chịu đánh đi.” Tiêu Vân Chước lại nói.
Lương chưởng quỹ mấy hôm nay bị cha mình liên tục báo mộng, có lẽ hắn cũng sẽ có chút hiểu biết về chuyện quỷ hồn…
Cho nên sau này khi hắn làm chưởng quỹ, có lẽ sẽ càng dễ dàng tiếp thu mấy việc liên quan đến quỷ hồn đó…
Hơn nữa, người này đã bị cha mình tra tấn như vậy, sau này đương nhiên sẽ phải kiêng dè bản lĩnh của nàng, hẳn cũng sẽ không còn dũng khí để chơi xấu nữa.